Quyển 1 - Chương 1: Bệnh nhân mắc bệnh tự kỷ x Bác sĩ tâm lý

“Chào mừng chủ nhân đến với hệ thống chữa lành nam phụ phản diện. Hệ thống xin được thông báo nhiệm vụ:

[Mục tiêu cần chữa lành: Lạc Hiên

Giá trị hắc hóa: 100

Thông tin mục tiêu: Hồi nhỏ vốn là một đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng sau một biến cố ở trường học, dần dần thu mình lại, không muốn giao tiếp với bất cứ ai, kể cả là cha mẹ. Về sau công ty bị kẻ xấu hãm hại, cha mẹ mất bởi tai nạn giao thông, Lạc Hiên dần dần hắc hóa, anh đã dùng tất cả mọi cách để trả thù – cho dù đó có là cách ti tiện nhất. Trùng hợp trong số đối tượng mà Lạc Hiên trả thù có công ty của cha nam chính, kết cục là bị nam nữ chính công khai tội ác, khi bị cảnh sát bao vây đã nổ súng tự tử.

Nhiệm vụ: Cứu vớt nam phụ Lạc Hiên, bảo vệ công ty và cha mẹ của nam phụ, giúp nam phụ tìm được tình yêu của mình.]”

“Chủ nhân có muốn nhận nhiệm vụ này không?”

“Chấp nhận.”

Noãn Noãn đồng ý.

Thế giới trước mắt lập tức tối đen, lại mở mắt ra, lúc này cô đã trở thành Ôn Noãn Noãn – bác sĩ tâm lý của bệnh viện C. Nhanh chóng sắp xếp lại những ký ức của nguyên chủ ở trong đầu, sau đó Noãn Noãn mỉm cười nói với người phụ nữ ngồi ở phía đối diện:

“Bác Lạc, cháu sẽ cố gắng chữa trị cho con trai của bác, nhưng bác có thể giúp cháu một điều này không?”

“Được được, chỉ cần bác sĩ có thể chữa trị cho Lạc Hiên nhà tôi, tôi sẽ làm bất cứ điều gì mà bác sĩ yêu cầu.”

Hai người thảo luận về bệnh tình của Lạc Hiên rất lâu, cuối cùng Noãn Noãn cũng đưa ra được phương án chữa bệnh.



Ngày hôm sau, tại biệt thự nhà họ Lạc.

Lạc Hiên đang ngồi ở trong phòng đọc sách, đột nhiên có một thứ gì đó có lông dụi dụi vào chân. Anh giật nảy mình, co chân lên ghế, nhìn xuống bên dưới.

Là một bé mèo với bộ lông trắng tinh!

Lạc Hiên có chút bất ngờ, bế bé mèo vào trong lòng, xoa xoa bộ lông mềm mại.

Mẹ Lạc nhìn qua camera, thấy con trai mình chịu tiếp xúc với động vật nhỏ, trong mắt không giấu được sự vui mừng. Vậy là liệu trình của bác sĩ Ôn đã hoàn thành được một phần!

Bà bèn đi tới gõ cửa phòng con trai.

Lạc Hiên ở trong phòng không khỏi giật nảy mình, ôm bé mèo trốn vào trong tủ.

“Con trai, con có nhìn thấy có một con mèo lông màu trắng chạy vào trong phòng không?”

Vừa nãy Lạc Hiên có mở cửa để đi lấy nước, nên cũng không tránh được việc mèo lẻn vào trong phòng.

Mẹ Lạc đợi một lúc lâu, cuối cùng mới nghe được tiếng trả lời bé như muỗi kêu.

“Có…”

“Vậy thì con chăm sóc nó hộ mẹ nhé. Một người bạn của mẹ phải đi công tác xa, không có thời gian chăm sóc nên đã giao nó lại cho mẹ. Con nhớ cho nó ăn uống đầy đủ, à quên, tên của nó là Tiểu Bạch.”

Nói rồi, không đợi Lạc Hiên trả lời, mẹ Lạc lập tức trở về phòng, để lại anh với bé mèo hai mắt nhìn nhau.

“Chăm… sóc… mèo?”

Lạc Hiên có chút luống cuống tay chân. Anh chưa làm điều này bao giờ, cũng không biết chăm sóc một con mèo cần phải làm những gì.

“Tiểu… Bạch?”

Bé Mèo nghe thấy tên của mình, bèn “meo” một tiếng, cọ cọ vào tay anh.

Thật đáng yêu!

Ngày hôm đó, mẹ Lạc đã vô cùng ngạc nhiên, bởi vì đây là lần đầu tiên con trai chủ động nói chuyện với bà sau ngần ấy năm! Nội dung cũng rất đơn giản – hỏi mèo ăn gì và nên chăm sóc nó như thế nào.

Mẹ Lạc cố nén nước mắt hướng dẫn con trai, để một người tự kỷ chủ động nói chuyện là một điều không dễ dàng gì. Xem ra phương án chữa bệnh của bác sĩ Ôn hoàn toàn có thể thực hiện được!

“Con nên cho nó ăn pa tê hoặc là các loại hạt dành riêng cho mèo, nên nhớ nếu cho ăn hạt thì phải cho nó uống thật nhiều nước, nếu không dạ dày của nó sẽ bị đau. Còn phải chuẩn bị chậu cát vệ sinh cho nó nữa…”

Mẹ Lạc nói rất nhiều, Lạc Hiên cũng âm thầm ghi nhớ không sót một điều nào.