Q2 - Chương 6: Tú Nữ (6)

Edit: Va

Ánh trăng hòa lẫn với ánh đèn, chiếu lên dáng người thoát tục của mỹ nhân. Nhạc Trầm Tiêu mặc váy tơ lụa, búi tóc, cổ áo, cổ tay áo, làn váy đều gắn lông trắng. Gió đêm thổi nhẹ, nàng xoay tròn khởi vũ, phiêu nhiên như tiên. Ca từ thanh lệ khoáng đạt theo tiếng đàn chậm rãi được xướng ra từ đôi môi chúm chím, một màn này đẹp như ảo mộng.

Đối lập với nữ chủ đắm chìm trong ánh sáng chói lóa, là Nhạc Hải Sanh ngồi trong góc tối cúi đầu đánh đàn, không ai chú ý tới.

Có điều Nhạc Hải Sanh rất vui vẻ — nàng không muốn tranh cao thấp với nhiều nữ nhân muốn trở thành người của hoàng đế, cho nên không cần gây náo động. Tâm tình bình thản, nên tiếng đàn cũng thoải mái phóng thoáng hơn, nhưng vẫn rất thanh nhã.

Mắt thấy tầm mắt của hoàng đế hoàn toàn bị hấp dẫn bởi vũ động uyển chuyển của bạch y nữ tử, chúng tú nữ đều cắn răng, miễn cưỡng lắm mới duy trì được dáng vẻ. Chỉ có thái hậu ổn tọa trên vị trí cao, nhìn xuống từng vẻ mặt của mỗi người.

Thái hậu vào cung từ năm mười bốn tuổi, cho tới nay đã ba mươi tư năm, am hiểu sâu rộng nhân tâm. Nữ nhân trong cung muốn tồn tại phải dựa vào chút tài năng được hoàng đế yêu thích. Bất luận là dịu dàng, ngây thơ, đoan trang, hay thanh cao, tất cả cũng chỉ là mặt nạ, khuôn mặt đằng sau kẻ nào cũng giống nhau. Thái hậu cũng từng là một trong số đó, ngày ngày đấu đá ngấm ngầm bày kế. Nhưng cũng may là, cuối cùng thì con trai của bà cũng bước lên đế vị, bà trở thành Thái hậu, người chiến thắng duy nhất. Đối thủ hay đồng minh cũ của bà, người thì thủ lăng tiên thế, người thì vào Thừa Ân tự thanh đăng cổ phật, không thì cũng sớm yên giấc.

Tuy không cần tranh sự sủng ái của đế vương nữa, nhưng bà vẫn cần sự ổn định đế vị của con trai để bảo đảm tôn vị Thái hậu của mình. Hậu cung của tiên đế toàn mùi máu tanh, tới nay chỉ còn bốn người. Trong đó Ninh Vương trúng độc ngay từ khi còn trong mẫu thai, nhược trí từ nhỏ. Khánh Vương nhát gan, ngày ngày chỉ biết ngâm gió ngợi trăng, không màng thế sự. Hai người này không có uy hϊếp. Chỉ có Đoan Vương...

Mẫu phi của Đoan Vương chết từ khi hắn còn nhỏ, chết trong lãnh cung, sau đó được đưa tới chỗ bà. Tuy lúc tiên đế chưa tạ thế, Đoan Vương không có hứng với đế vị, chỉ say mê biên sự, đối xử với bà cũng rất thân cận. Nhưng một người trẻ tuổi tài hoa như vậy, một vương gia chiến công lừng lẫy, vẫn khiến bà thỉnh thoảng không an tâm. Đúng lúc hiện giờ Bắc Nhung ngày càng phô trương thanh thế, Đại Tần không thể không có Đoan Vương. Vì để kiềm chế Đoan Vương, bà âm thầm tung nhiều lời đồn, cũng dùng không ít thủ đoạn, nhưng như vậy còn chưa đủ, bà phải bảo đảm Đoan Vương không có ý định, cũng không có năng lực lay động đế vị.

Mà chuyện bây giờ, là chọn cho Đoan Vương một vị Vương phi thích hợp...

Tầm mắt của Thái hậu dừng ở điệu múa đã kết thúc, trên người nữ nhân bạch y đang tao nhã hành lễ về phía hoàng đế.

Nhạc Trầm Tiêu ưu nhã uốn gối trước những ánh mắt ẩn chứa ghen ghét của chúng tú nữ, trên mặt treo nục cười tươi ưu nhã đạm nhiên, trong lòng lại là khoe khoang không thôi —— Điệu múa đến từ sáu trăm năm sau, hơn nữa với giai từ lưu truyền thiên cổ của đại tài tử Tô Thức, thì làm sao không khiến những người Đại Tần này xem đến tròn mắt được!

Nhưng vào lúc này, một thái giám bước nhanh tới, thông truyền: "Hoàng thượng, Đoan Vương đến."

Theo sau, là một thiếu niên mặc cẩm bào màu lam chậm rãi đi tới.

Tất cả tú nữ đều âm thầm hít một ngụm khí lạnh.

Đoan Vương đi tới, đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt tới chỗ nào, nhóm tú nữ chỗ ấy đều cúi đầu né tránh.

Hắn đóng quân ở biên quan, gϊếŧ vô số địch, trên người sớm bị bao phủ bởi lệ khí, đám khuê trung nhược chất sao chịu nổi. Ngẫu nhiên cũng có một hai người lớn mật liếc trộm một cái, nhưng khi nhìn thấy vết sẹo trên mặt hắn cũng thấy ghê người, vội vàng cúi đầu.

Chỉ có một người là ngoại lệ.

Rõ ràng nàng cúi đầu, nhưng cặp con ngươi linh động vẫn vụиɠ ŧяộʍ ngắm hắn. Trong ánh mắt cất giấu tò mò và... hứng thú?

Trên mặt Đoan Vương vẫn vô cảm như cũ, thi lễ với hoàng đế và thái hậu. Hoàng đế thân thiết hàn huyên vài câu với Đoan Vương, ánh mắt thái hậu nhìn Đoan Vương cũng tràn ngập từ ái.

Nhạc Trầm Tiêu nghe thấy tú nữ bên cạnh nói nhỏ với một tú nữ khác: "Đoan Vương điện hạ lớn lên trong cung Thái hậu nương nương, tình cảm như mẫu tử ruột thịt, với bệ hạ cũng tình thâm như tay chân, tin cậy có thừa..."

Nàng nhẹ nhàng bĩu môi — thiên gia vô phụ tử, càng không nói đến huynh đệ. Anh em trong nhà giàu bình thường cũng đánh nhau vỡ đầu để tranh gia sản, tin hoàng cung có tình thân đúng là ngu không ai bằng. Có điều xưa nay thanh danh của Đoan Vương rất hỗn độn, trên mặt lại phá tướng, nói vậy cũng không thể tranh giành với hoàng đế.

Ôm ý tưởng giống vậy còn có thái hậu.

Bà từ ái nhìn Đoan Vương, thở dài: "Tam lang đóng quân ở biên quan suốt mấy năm nay, khổ con rồi."

Đoan Vương xưa nay trầm mặc kiệm lời, lúc này đáp ngắn gọn: "Con nguyện trung thành với hoàng huynh, vì nước thủ cương, đây là bổn phận của nhi thần, tại sao lại nói là khổ?"

Hoàng đế nghe đối thoại của bọn họ xong, rất vừa lòng, giãn mặt ra cười nói: "Lâu rồi Tam đệ mới hồi kinh, mà cũng vì thế chung thân đại sự vẫn bị chậm trễ, vừa vặn hôm nay chúng mỹ nhân tụ hợp trong Quần Phương yến, không bằng mẫu hậu thay tam đệ tìm một mỹ quyến như hoa như ngọc?"

Thái hậu nghe vậy thì cười: "Ý kiến hay." Nói xong, chuyển mắt về phía tú nữ bên kia, đánh giá từng người một.

Nhóm tú nữ cố gắng cúi đầu càng thấp càng tốt — các nàng đều là tiểu thư quý tộc được cha nương ngàn đau trăm sủng, vào cung tuyển tú để trở thành nữ nhân của hoàng đế, ban ơn cho gia tộc, chứ không phải để gả cho một Đoan Vương toàn hung danh! Dù tôn vị Vương phi có cao quý, cũng không có mệnh để hưởng!

Ngay cả Nhạc Trầm Tiêu cũng không ngoại lệ — nàng xuyên không tới đây, nếu có cơ hội làm hoàng hậu, thì vì sao phải tủi thân làm Vương phi?

Nhạc Hải Sanh hơi do dự — nàng muốn gả cho Đoan Vương không sai, nhưng bây giờ tất cả mọi người đều bày ra bộ dạng này, nếu nàng biểu hiện là người duy nhất không giống người thường, thì có phải biến khéo thành vụng không?

Nhưng nếu lỡ mất cơ hội này, thì còn cơ hội khác sao?

Không có!

Nhạc Hải Sanh liền hơi ngẩng đầu.

Nàng vẫn cúi mắt không nhìn thẳng ba mẫu tử tôn quý nhất, huynh đệ hai người kia, nhưng đứng giữa đám nữ chúng hận không thể làm chim cút thì khuôn mặt của Nhạc Hải Sanh vẫn lộ ra.

Ánh mắt của Thái hậu nhìn nàng trên dưới một lần, thái giám bên cạnh lập tức đi lên thấp giọng nhắc nhở: "Đây là thứ nữ của Hồng Lư Tự Tả Thiếu Khanh – Nhạc Chính Thanh, Nhạc Hải Sanh."

Thái hậu nhíu mày — gia thế thấp, dung sắc không quá xuất sắc, cũng không thấy có tài nghệ gì. Nói thế nào thì Đoan Vương cũng là vương gia, thân phận của Vương phi được chỉ hôn mà thấp là hạ mặt mũi của hắn. Nhưng nếu thân phận cao, lại sợ thêm trợ lực cho Đoan Vương, do dự một chút, ánh mắt của thái hậu dừng trên người Nhạc Trầm Tiêu vừa mới gây náo động.

"Tam lang, con có thấy người vừa múa ban nãy không?" Thái hậu cười hỏi.

Cả trái tim của Nhạc Trầm Tiêu lập tức trầm xuống.

Đoan Vương cũng nhìn thoáng qua Nhạc Trầm Tiêu — một cái liếc mắt này khiến Nhạc Trầm Tiêu cảm giác như bị gió lạnh thổi qua, kìm lòng không được rụt người lại. Hắn thu hồi ánh mắt, ngữ khí cứng nhắc nói: "Thấy, không tệ."

Thái hậu vừa lòng nở nụ cười. Nhạc Chính Thanh là quan ngũ phẩm, nhưng tốt xấu gì Nhạc Trầm Tiêu cũng là đích nữ, sinh ra tuyệt sắc, lại rất tài hoa, nếu Đoan Vương nhìn trúng, thì mọi cái khác có thể thông qua.

Bà vẫy tay về phía Nhạc Trầm Tiêu.

Nhạc Trầm Tiêu cúi đầu tiến lên, cảm nhận được ánh mắt thương hại, đồng tình hoặc vui sướиɠ khi người gặp họa của chúng tú nữ, không cam lòng cắn môi dưới.

"Vị này chính là Tứ nương của Nhạc gia đúng không? Hảo hài tử, ngẩng đầu cho ai gia nhìn xem."

Nhạc Trầm Tiêu ngẩng đầu theo lời. Dung nhan của nàng vốn tuyệt mỹ, nhìn gần càng không thấy khuyết điểm. Ngay cả hoàng đế đã thấy vô số mỹ nhân cũng giật mình. Thái hậu càng nhìn càng vừa lòng, ôn nhu hỏi: "Mới vừa rồi ngươi ca múa thật sự là cảnh đẹp ý vui, ca từ càng tuyệt hảo hơn, ai gia chưa nghe qua bao giờ, là tự ngươi sáng tác sao?"

Nhạc Hải Sanh chán nản rồi, xem ra lúc này đây Nhạc Trầm Tiêu vẫn sẽ được chỉ cho Đoan Vương, nàng phải tìm đường ra khác.

Nhạc Trầm Tiêu lại bỗng nhiên linh quang chợt lóe, cúi đầu, kính cẩn trả lời: "Hồi thái hậu nương nương, khúc này là "Thủy Điệu ca", nhưng không phải tác phẩm của thần nữ, mà được lấy từ tay gia tỷ, thần nữ không dám đoạt tác phẩm xuất sắc của người khác."

Nhạc Hải Sanh mờ mịt ngẩng đầu.

Thái hậu nhíu mày khó có thể nhận ra. Nhạc Trầm Tiêu này đúng là không biết điều! Bất đắc dĩ, đành vẫy tay bảo Nhạc Hải Sanh cũng lên đây, lại cười nói: "Nhạc Tam nương có thể viết được những câu hay này, quả là tài nữ."

Ông trời có mắt, thành tích từ nhỏ của Nhạc Hải Sanh chỉ trên trung bình, trường đại học cũng top trung, hai chữ tài nữ này cách nàng cả nghìn km. Lúc này đột nhiên bị danh hiệu này rơi trúng thì vừa chột dạ lại mờ mịt, không khỏi nhìn Nhạc Trầm Tiêu. Trên mặt đối phương treo nụ cười, đáy mắt lại tràn ngập ý khẩn cầu. Nàng thở dài một hơi, cũng không phủ nhận, chỉ cúi đầu nhẹ giọng nói: "Thần nữ tài hoa nông cạn, nhận không nổi sự khen ngợi của nương nương."

Thái hậu đánh giá hai thiếu nữ trước mắt — một người vừa thấy đã biết là thành thật ôn nhuyễn, là thứ nữ của quan ngũ phẩm, sau này chẳng khác gì vô dụng, cũng sẽ không thể khuyến khích Đoan Vương nổi tâm tư bất chính. Chính là không biết Đoan Vương có để ý hay không.

Bà cũng không có hi vọng gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu: "Tam lang thấy nàng này thế nào?"

Thật không ngờ là, Đoan Vương đáp: "Nghe mẫu hậu làm chủ."

Thái hậu kinh ngạc một thoáng — mười mấy năm ở chung, bà cũng hiểu phần nào về câu trả lời của Đoan Vương, đây chính là đồng ý. Thật quá ngạc nhiên mà! Từ năm Đoan Vương mười bốn tuổi, bà đã an bài bên cạnh hắn nhiều cung nữ dung sắc hơn người, nhưng chưa từng thấy hắn thu dùng lần nào, sau này chỉ người vào phủ, Đoan Vương cũng chưa bao giờ hứa hẹn gì. Vậy mà Tam nương Nhạc gia cũng không có gì hơn người này, thế nào lại lọt được vào mắt hắn?

"Vậy, mẫu hậu chỉ Tam nương cho con làm Trắc Phi nhé?" Thái hậu hỏi.

Nhạc Hải Sanh cúi đầu nghe người khác quyết định vận mệnh của nàng, trong lòng có chút cảm thán nho nhỏ — Nhạc Trầm Tiêu có thể làm chính phi của Đoan Vương, vậy mà đến lượt nàng thì làm Trắc phi, quả nhiên người thường như nàng không thể so với nữ chủ.

Đoan Vương lại trả lời: "Vì sao lại là Trắc phi?"

Thái hậu thử hỏi: "Thân phận của Nhạc Tam nương hơi thấp một chút, Vương phi vị nên là quý nữ khác mới..."

Đoan Vương ngắt lời: "Không cần như thế. Luận gia thế, có nhà ai tôn quý hơn đế gia? Tất cả đều giống nhau thôi. Huống chi, gia quyến phải theo ta đóng ở biên cương, nhóm tiểu thư khuê sao chịu nổi tái ngoại phong sương? Ngày thường ta đều ở quân doanh, trong Vương phủ không cần nhiều nữ nhân. Chỉ cần Vương phi là được."

Trong miệng hắn nói như thế, cũng không nhìn Nhạc Hải Sanh lấy một cái, thái độ rất rõ ràng — hắn không cần nữ nhân. Với hắn mà nói, Vương phi là ai cũng không quan trọng, chỉ cần đủ tư cách để bài trí, biết nghe lời là được.

Thái hậu cuối cùng cũng yên lòng. Đã là tự Đoan Vương yêu cầu, thì người khác cũng không có gì để nói ra nói vào.

Nhóm tú nữ cũng ào ào thở dài nhẹ nhõm một hơi — may có Nhạc Hải Sanh gánh trách nhiệm, giúp bọn họ thoát một kiếp. Đoan Vương vốn dĩ không phải người lương thiện, gả cho hắn còn phải ra biên quan, nghe nói tái ngoại lạnh khủng khϊếp, là nơi cực kì khó khăn gian khổ, nhóm quý nữ nũng nịu chịu sao nổi ủy khất này?

Mãi cho tới khi Thái hậu hạ ý chỉ, Nhạc Hải Sanh vẫn mơ hồ — cứ như thế, nàng cứ như thế trở thành Đoan Vương phi?

Đợi đến khi Quần Phương yến kết thúc, chúng tú nữ trở lại Trữ Tú cung, Nhạc Hải Sanh vẫn mờ mịt như ở trong mộng. Nhạc Trầm Tiêu nhìn bộ dáng thất hồn lạc phách của nàng, tuy rằng trong lòng xấu hổ, nhưng không hối hận — nếu không đẩy Nhạc Hải Sanh ra ngoài, thì người trở thành Đoan Vương phi chính là nàng. Người không vì mình, trời tru đất diệt, cùng lắm thì ngày sau khi Nhạc Hải Sanh xuất giá, nàng thủ thỉ mẫu thân đặt mua thêm chút đồ cưới là được.

Ai hóng chương mới thì vote đi >< Va thấy lượt like tăng thì mới edit tiếp, chương này dài thườn thượt vẫn cố edit, dạo này các nàng bỏ bê Va quá :<<<