Q2 - Chương 2: Tú nữ (2)

Edit: Va

Từ lúc Nhạc Hải Sanh xuyên không thì luôn thấy bất an — Thế giới cung đấu này, người trong hoàng cung không ai dễ bắt nạt, toàn là chiến binh tinh anh, loại gà mờ như nàng không đủ cho người ta nhét kẽ răng. Vì thế nàng quyết định, không tranh không giành, không lắm miệng, không nhiều chuyện, cách xa thị phi, cúi thấp đầu làm người.

Dù sao, bảo vệ được tính mạng mới tiếp tục giữ được trinh tiết.

Trước mắt nam nhân nằm trong bụi cây kia, dưới ánh mắt của Nhạc Hải Sanh là một phiền phức lớn.

Mà loại phiền phức này, vẫn nên giao cho nữ chủ vạn năng giải quyết đi...

Vì thế Nhạc Hải Sanh vô cùng tẫn trách sắm vai một con thỏ ngốc xinh đẹp nhưng không có não, làm bộ không nhìn thấy: "Tam muội, hoa hồng vừa đi qua thật đẹp, ta quay lại xem một lát!"

Đương nhiên Nhạc Trầm Tiêu đã thấy nam nhân đang bị hôn mê kia — làm một nữ chủ xuyên không thông minh, đề nghị của Nhạc Hải Sanh đúng vừa ý nàng.

Vì thế Nhạc Hải Sanh nhìn không chớp mắt, hoan hoan hỉ hỉ bước quay lại.

Nhưng sau đó, đột nhiên nghe thấy Nhạc Trầm Tiêu thét lên kinh hãi.

Nhạc Hải Sanh còn chưa có phản ứng kịp, một bàn tay đã im hơi lặng tiếng vòng qua cổ, bóp chặt cổ họng nàng.

Nàng sợ tới mất hồn mất vía, muốn cao giọng kêu cứu lại sợ trước khi được cứu đã bị người phía sau bóp chết, vì thế đè thấp giọng, run rẩy nói: "Van cầu đừng gϊếŧ ta... Ta không thấy gì cả... Hơn nữa gϊếŧ ta sẽ rất phiền toái, cung nữ đợi lâu sẽ tới tìm... Xin hãy thả ta và muội muội đi, ta cam đoan sẽ không nói chuyện này với bất cứ ai..."

Là cô gái ngoan sống trong thời đại hòa bình, chưa từng rơi vào cảnh tượng bị đe dọa tới tính mạng như thế này, nhất thời nói cái gì cũng lộn xộn. Nàng nơm nớp lo sợ cầu xin thương xót, chỉ hy vọng Đại tướng quân tiền triều này có thể bỏ qua cho mình như trong nguyên văn hắn bỏ qua cho Nhạc Trầm Tiêu.

Cái tay kia thả lỏng một chút, một giọng nói vang lên bên tai: "Không cần biết ngươi dùng cách gì, không được kinh động tới người khác mà mang cho ta chút thuốc trị thương tới đây, bằng không ta sẽ gϊếŧ muội muội của ngươi."

Hừ, ngươi mới là người luyến tiếc Nhạc Trầm Tiêu á! Trong tác phẩm nguyên văn, tương lai ngươi còn chết vì nàng đấy! Nhạc Hải Sanh chửi thề trong lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn lên tiếng trả lời, khi cái tay kia dời khỏi cổ, nàng cũng không quay đầu lại mà bước thẳng về phía trước.

Nhạc Hải Sanh không thể mặc kệ Nhạc Trầm Tiêu. Loại chuyện thấy chết không cứu nàng không làm được. Ở trên đường, nàng gặp cung nữ Trúc Dĩnh hầu hạ mình và Lan Phức hầu hạ Nhạc Trầm Tiêu, Nhạc Hải Sanh nói Nhạc Trầm Tiêu ngắm hoa ở hoa viên không muốn bị quấy rầy, lại nói mình thấy trong người không khỏe, bảo Lan Phức tới Thái y viện thỉnh thái y Du Thanh Nguyên, còn mình thì dẫn Trúc Dĩnh về Trữ Tú cung đợi.

Không bao lâu sau, Du Thanh Nguyên xách hòm thuốc tới. Lan Phức đi cùng sau lưng hắn, mặt cười ửng đỏ. Có thể phục vụ trong hậu cung, tất nhiên bề ngoài của Du Thanh Nguyên rất xuất chúng, một thân thanh sam, dáng người cao lớn như tre trúc, ngũ quan tuấn tú, khí chất tao nhã, khiến người ta vừa thấy đã sinh cảm giác tín nhiệm.

Trên trán Nhạc Hải Sanh đắp một cái khăn, nằm trên giường giả suy yếu. Nàng cũng không lo mình giả bệnh bị vạch trần, bởi vì Du Thanh Nguyên là hàng xóm của Nhạc gia. Dân phong ở Đại Tần cũng không quá khắc nghiệt, quan hệ của hai nhà rất tốt, Du Thanh Nguyên ôn nhu hiền lành, vô cùng che chở hai tỷ muội Nhạc gia, tuyệt đối sẽ giúp đỡ yểm trợ.

Du Thanh Nguyên ngồi xuống bên giường, vén ống tay áo màu xanh lên, một bàn tay thon dài trắng noãn đặt nhẹ lên cổ tay của Nhạc Hải Sanh, lông mi cong dài hơi động — tuy mới tới nhược quán năm vừa rồi, nhưng y thuật rất cao minh, thoáng cái đã dò được — Mạch tượng của Nhạc Hải Sanh không hề bất thường, căn bản vô cùng khỏe mạnh. Có điều, hắn vẫn làm như không có chuyện gì rời khỏi cổ tay, thuận miệng nói vài chứng bệnh mùa hè, chấm mực viết phương thuốc. Nhạc Hải Sanh lại tìm cớ cho cung nữ lui ra, rồi kể lại mười mươi mọi chuyện cho Du Thanh Nguyên.

Lông mày xinh đẹp của Du Thanh Nguyên nhíu lại, cầm tay Nhạc Hải Sanh, thân thiết hỏi: "Hải Sanh, ngươi không sao chứ? Thích khách kia có gây thương tổn gì đến ngươi không?"

Nhạc Hải Sanh còn chưa kịp trả lời, Du Thanh Nguyên đã xốc chăn của nàng lên, nhìn từ trên xuống dưới kỹ càng, tới khi xác định mới thở phào nhẹ nhõm — nhưng sau đó động tác của hắn liền cứng lại.

Do giả bệnh nằm trên giường nên Nhạc Hải Sanh chỉ mặc một cái áo mỏng và quần lụa dán sát lên người, đường cong duyên dáng rơi vào đáy mắt hắn. Hơn nữa vì nằm, cổ áo hơi tản ra, cái cổ trắng nõn, xương quai xanh tinh xảo như ẩn như hiện.

Đùng một phát, khuôn mặt tuấn tú của Du Thanh Nguyên hơi phiếm hồng, quay đầu đi chỗ khác để che giấu việc không được tự nhiên.

Nhạc Hải Sanh vẫn rất vô tư — ở hiện đại, nàng thường xuyên mặc T-shirt quần đùi đi ra đường, cho nên cái áo theo lý không thể gặp người ngoài này nàng đã thấy vô cùng bảo thủ rồi. Chỉ sửng sốt một chút, liền ngoan ngoãn đáp: "Ta không sao, nhưng muội muội còn đang ở trong tay hắn..."

Du Thanh Nguyên nhíu mày suy nghĩ, mở hòm thuốc kiểm tra một chút, rồi nói với Nhạc Hải Sanh: "Không vấn đề gì, ngươi dẫn ta tới chỗ hắn, những chuyện còn lại ta sẽ lo."

Nhạc Hải Sanh thở phào nhẹ nhõm một hơi — đã nói rồi mà, trong nguyên văn nói Du Thanh Nguyên là người cúi đầu xưng thần dưới váy Nhạc Trầm Tiêu, cho nên không có khả năng bỏ mặc. Xem đi, cái này không phải đã chứng minh à.

Like và cmt chưa mọi người ><