Q1 - Chương 36: Ông chủ (5)

Edit: Va

"Không được, không được... Mạnh quá... Tôi chịu không nổi..." Nhạc Hải Sanh nằm rạp trên bàn khóc nức nở, mười ngón tay bấu chặt vào cạnh bàn, một chân buông xuống dưới, ngón chân nhón lên tê dại mất cảm giác, cái chân khác đặt trên mặt bàn, mắt cá chân tinh tế bị bàn tay thô ráp của người đàn ông chơi đùa. Mà thắt lưng của anh ta trải qua thời gian dài vận động vẫn va chạm không biết mệt. Anh cũng không dùng động tác đa dạng gì, chỉ để ý mỗi lần hạ xuống vừa sâu vừa nặng, xuyên thẳng đến hoa tâm.

Nhưng đây là tư thế khiến Nhạc Hải Sanh sợ hãi nhất — rất kí©h thí©ɧ, chỗ sâu nhất của mật huyệt cực kỳ tê mỏi, đại gia hỏa quá lớn, lúc cắm vào liên tục kéo căng vách tường thịt, làm cho mật nước chảy xì xụp ra ngoài, khiến hai bộ vị dính chặt lấy nhau lây dính rối tinh rối mù.

Thật sự rất kỳ lạ... Rõ ràng là thái độ cường ngạnh như vậy, vậy mà cô không có tý ý định phản kháng nào, giống như con thỏ nhỏ dưới móng vuốt hổ, bất lực vươn cổ kêu — thực lực thua kém quá lớn, phản kháng thế nào được?

Chỉ có thể cầu xin.

Alves hơi nhướn khóe môi — mới thế đã không chịu nổi?

"Không được, cô phải tiếp tục chịu." Anh ấn chặt thắt lưng cô, đẩy cái mông áp vào xương hông của mình, côn ŧᏂịŧ đi vào càng sâu. Nhạc Hải Sanh hét lên một tiếng, căng người một cái, mười ngón tay buộc chặt, sau đó thét chói tai — "Đau đau đau đau!"

Alves tưởng mình nhất thời không khống chế được, lực đạo quá lớn, nhưng giây tiếp theo đã bình tĩnh lại, rút côn ŧᏂịŧ ra, xoay người phụ nữ bé bỏng ôm vào trong lòng.

Cô ôm tay nước mắt lưng tròng.

Ánh mắt của anh đảo qua, nhìn thấy móng tay của ngón trỏ và ngón giữa bị bật, có điều may là chưa gãy. Alves lập tức vươn tay ấn vào, dẫn tới một tiếng kêu đau.

Nhìn người phụ nữ đỏ hoe đôi mắt, Alves im lặng.

Nhạc Hải Sanh được nuông chiều từ bé, vô cùng sợ đau, thêm vào cơ thể đại tiểu thư của Lâm Hải sanh càng mảnh mai, mẫn cảm... Sau khi khóc xong Nhạc Hải Sanh mới phát hiện, mình đang được Alves ôm vào trong lòng, hơn nữa tư thế ôm chẳng giống kiểu công chúa, mà giống ôm trẻ con hơn. Thỉnh thoảng tay anh còn vuốt vuốt lưng cô, nhẹ vỗ về như dỗ con nhỏ.

Nhạc Hải Sanh quẫn bách.

Một tay Alves ôm vai một tay ôm chân cô, cúi đầu nhìn: "Nín chưa? Còn đau không?"

Nhạc Hải Sanh yếu ớt đáp: "Còn một chút..." Sau đó đột nhiên bừng tỉnh: "Có điều không sao cả!"

Cô cố gắng bày ra bộ dáng "Tôi còn tái chiến được ba trăm hiệp nữa!" Biểu cảm rất kiên cường.

Alves cười cười, không nói gì, chỉ thả cô xuống dưới.

Trong thời gian kế tiếp, Nhạc Hải Sanh hoàn toàn tan tác trận tuyến. Alves hát vang một đường xông mạnh, đánh cho cô một trận tơi bời. Khi Alves cuối cùng cũng đẩy mạnh cô về phía trước, Nhạc Hải Sanh mở miệng, ngựa cổ, hai mắt đẫm nước mắt, kêu không ra tiếng. Trong mắt Alves chứa sóng ngầm mãnh liệt, cúi đầu cắn lên yết hầu của cô, cuối cùng đẩy mạnh trăm cái, mới chặt chẽ chống lên chỗ sâu nhất của cô, bắn ra.

Nhạc Hải Sanh thở phì phò từng ngụm từng ngụm, hai mắt mê mang nhìn bóng dáng của Alves — rất không công bằng, cả người cô mềm nhũn như vũng bùn, còn anh là người dùng sức trong cả quá trình, thế mà giờ vẫn khí định thần nhàn mặc quần áo, làm như một chút mệt cũng không có...

Cũng may trong đầu vang lên tiếng nói kia khiến cô được an ủi: "Alves bị công phá, tiến độ 7/7. Năng lượng chuẩn bị sẵn sàng, 24 giờ sau sẽ đến thế giới mới."

Được rồi được rồi, mai là có thể đi rồi. Tất cả nỗ lực đều có ý nghĩa, chỉ cần giữ vững trinh tiết ở thế giới tiếp theo là cô được trở lại hiện thực!

Nhạc Hải Sanh lạc quan cổ vũ bản thân.

Alves rút khăn giấy lau sạch mớ hỗn độn giữa hai chân cô, sửa sang lại quần áo trên người cô rồi mới cầm lấy di động — Nhạc Hải Sanh biết anh đang xóa những tấm hình nude của Âu Dương Tranh mấy hôm trước, có điều cô không quan tâm — giờ ai còn thèm để ý cái nhược điểm đó nữa.

Alves thả di động lại vào túi cô, đi tới nâng cô dậy, hỏi: "Tôi đưa cô về nhé?"

Nhạc Hải Sanh lắc đầu. Nhưng câu đó của Alves không phải câu nghi vấn mà là câu trần thuật, trực tiếp ôm lấy cô đi ra ngoài văn phòng, xuống thẳng bãi đỗ xe, lái chiếc Hummer đưa cô về biệt thự.

Trên đường đi Alves nhìn thấy một tiệm thuốc, dừng xe xuống mua một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp và một chai nước cho cô. Thực ra từ ngày thứ hai Nhạc Hải Sanh tới đây, ngày nào cô cũng uống thuốc tránh thai — đã dùng cơ thể của người khác rồi thì không nên để lại phiền phức cho người ta. Có điều lúc này cô cũng lười giải thích, nhận đồ xong bỏ vào túi xách. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cô cũng trở nên uể oải hơn, lười nói nhiều cũng lười làm nhiều, thầm nghĩ nhanh chóng đi về ngủ một giấc thật ngon.

Trong biệt thự không sáng đèn, Hạ Ung Hành còn chưa về.

Nhạc Hải Sanh xuống xe, cũng không quay đầu lại đi về phía cửa nhà. Đối với câu nói của Alves trước khi xuống xe: "Lần sau tới quán bar thì cứ tới thẳng văn phòng tôi" cũng không phản ứng lại.

Alves hứng thú nhíu mày.

Đây là sao? Xách quần lên là trở mặt được ngay? Thật không ngờ có ngày anh lại bị đối xử như vậy.

vote và cmt nào mọi người <3