Q1 - Chương 33: Ông chủ (2)

Edit: Va

Nhạc Hải Sanh trốn dưới gầm bàn, ngay cả động đậy cũng không dám, một lòng mong ngóng Âu Dương Tranh nhanh đi ra ngoài. Khi nghe thấy Âu Dương Tranh cuối cùng cũng nói: "Cháu đi trước", ngay cả hoa héo cũng bừng bừng nở rộ.

Nhưng giây tiếp theo, hoa lại rũ rồi.

Alves nói: "Không vội, Tiểu Tranh, bộ phim gần đây của Quang Hải đã có tin tức, đạo diễn đã định rồi..."

Âu Dương Tranh lập tức nhíu mày: "Vậy à? Là vị kia?"

Nhạc Hải Sanh há hốc mồm nghe bọn họ nói chuyện, nâng mắt nhìn lên, vừa vặn thoáng thấy khóe miệng của Alves cười như có như không.

Mẹ nó! Đại thúc, lão già, Agassi, Ojisan, tuyệt đối là anh ta cố ý!

Nhạc Hải Sanh nhất thời hỏa khí công tâm, không tiếng động hừ lạnh, cuộn mình vươn người lên phía trước.

"Đạo diễn Trịnh Hoa Thanh theo phái học viện tiêu chuẩn, tính cách tương đối..." Alves bỗng dừng một chút, sau mới nói tiếp: "Tương đối nghiêm túc, cho nên tốt nhất cháu..."

Tuy ngữ khí của anh còn được bình tĩnh như vậy, nhưng phía dưới đang có mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Đôi bàn tay nhỏ bé, mềm mại không xương đặt lên trên đùi anh, đầu của cô dựa vào giữa hai chân anh, môi đỏ mọng khẽ mở, hai hàng răng trắng noãn cắn khóa kéo, kéo xuống, chậm rãi lộ ra qυầи ɭóŧ màu đen.

Ban đầu Alves hơi run sợ, nhưng sau đó vững như Thái Sơn, làm như không có chuyện gì nói chuyện bình thường với Âu Dương Tranh. Mặc dù người phụ nữ dưới bàn đã há mồm mυ"ŧ lấy côn ŧᏂịŧ sau lớp qυầи ɭóŧ, anh vẫn trấn định, tự nhiên như cũ.

Có điều tuy rằng trên mặt không xuất hiện bất thường, nhưng tốc độ cương cứng lại khiến anh hơi ngoài ý muốn... Anh đã ba mươi sáu tuổi, mấy năm nay coi như không thiếu kiến thức về phụ nữ, không còn nhiệt huyết hay lỗ mãng như thiếu niên. Vậy mà hiện tại ở trong miệng của cô, anh lại như những thanh niên non nớt dễ bị kích động, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng dựng đứng, đội qυầи ɭóŧ lên như cái lều trại.

Tuy sau lớp qυầи ɭóŧ, nhưng cũng có thể cảm giác được kích cỡ kinh người của cây côn ŧᏂịŧ. Cách một tầng vải dệt, nói chung cảm thấy liếʍ là lạ, Nhạc Hải Sanh nhíu đôi mi thanh tú, cắn bên cạnh qυầи ɭóŧ, kéo nó xuống dưới.

Côn ŧᏂịŧ vĩ đại và cứng rắn bật ra ngoài, thân bổng tím hồng chi chít gân xanh nhảy lên, trông vô cùng dữ tợn. Nhạc Hải Sanh thoáng chần chừ một chút, vẫn há mồm, nhét qυყ đầυ bành trướng vào trong miệng.

Côn ŧᏂịŧ tươi sống nóng hầm hập, có mùi tanh nhàn nhạt, nhưng không làm cho người ghét bỏ. Nhạc Hải Sanh cố sức lắm mới ngậm được nửa thanh, nâng mắt nhìn anh vẫn đứng đắn, không thèm chớp mắt, nhất thời nổi tính hiếu thắng, dùng kỹ thuật được Hoắc Ân Hải và Hạ Giản Ngôn dạy hôm qua để nuốt sâu côn ŧᏂịŧ, thỉnh thoảng đảo lưỡi liếʍ qυყ đầυ, lại liếʍ hai quả bóng phía dưới, rồi vòng quanh thân bổng. Khi thân bổng đã bị liếʍ ướt đẫm, cô nới côn ŧᏂịŧ, chuyên tâm chơi đùa với hai quả cầu.

Hô hấp của Alves đã không giữ được nữa, càng nói càng nhanh.

Âu Dương Tranh đã nghe đủ những tin tức mình muốn biết, nói cảm ơn rồi quay người đi ra cửa. Nhạc Hải Sanh nghe được động tĩnh, ngẩng đầu lên.

Alves rũ mắt, nhìn hai gò mã lõm xuống do ngậm côn ŧᏂịŧ cùng ánh mắt khϊếp đảm như con nai tơ, cũng không nói gì, chỉ vươn tay về phía cô.

Nhạc Hải Sanh chấn kinh lùi mạnh ra phía sau, vẫn bị anh dùng ba ngón tay nắm cằm, đồng thời rút côn ŧᏂịŧ ra, cũng dễ dàng kéo cô từ dưới gầm bàn lên.

Nhạc Hải Sanh như học sinh bị phạt, đứng sát chân tường, nhìn trái nhìn phải cũng không dám nhìn anh. Lúc chốn dưới bàn có thể to gan lớn mật quấy rối, bây giờ bị kéo ra, toàn bộ dũng cảm không cánh mà bay, khí thế bị đàn áp không thở nổi.

Còn khẩn trương hơn lúc học sơ trung bị thầy chủ nhiệm bắt phạt...

Alves liếc cô một cái, sau đó đi về phía cửa. Khí chất quân nhân được bồi dưỡng ở kiếp sống lính đánh thuê đã bị anh cố gắng giấu đi, nhưng dáng đi lại vẫn đẹp mắt ngời ngời như thế.

Anh muốn đi ra ngoài sao? Nhạc Hải Sanh thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị chờ anh đi ra ngoài rồi vụиɠ ŧяộʍ trốn đi. Nhưng mà... hình như ban nãy anh không kéo khóa quần lên thì phải?

Nhạc Hải Sanh còn đang do dự xem có nên nhắc nhở anh hay không, Alves đã đi tới cửa, có điều không mở cửa ra, mà khóa trái cửa phòng lại.

Sau đó anh xoay người, côn ŧᏂịŧ trong khóa quần vẫn dựng thẳng.

Nhạc Hải Sanh khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.

Alves bỗng nhiên bật cười. Tuy diện mạo của anh không quá đẹp nhưng nhìn Alves cười cũng khiến người ta hoảng hốt. Cô ngây ngốc nhìn anh đi tới trước mặt, sau đó vươn tay bế cô lên.

Nhạc Hải Sanh hoang mang rối loạn, túm chặt lấy cánh tay anh, cảm giác người mình bay vυ"t lên không trung, rồi được đặt lên bàn làm việc. Còn chưa phục hồi tinh thần, hai chân đã bị tách ra, Alves chen vào giữa, cúi người áp cô xuống.

Gần trong gang tấc, gương mặt bỗng trở nên vô cùng mị hoặc, Nhạc Hải Sanh loạn rồi.

Vote và cmt cho đẹp trời nào ^^

Lời editor:

Thức khuya để up chương cho các bạn đỡ hóng. Nếu ai chưa lên wordpress của mình thì không biết, sẵn đây mình nói luôn. Mình ở nước ngoài, trái múi giờ nên khi mình đăng chương thì có thể là các bạn đang ngủ. Mình sẽ cố up hết những chương mình đã edit (những chương edit rồi và mình định up dần). Lý do là vì mình đã vào kỳ thi rồi nên rất bận và không có thời gian up từng tuần. Mà mình cũng không muốn để các bạn phải hóng dài cổ, up nhanh để còn qua thế giới mới ^^