Q1 - Chương 32: Ông Chủ (1)

Edit: Va

Bị hai đại thiếu gia ép buộc cả buổi trưa, Nhạc Hải Sanh từ chối quyết định đưa cô về của cả hai người, chống đỡ cơ thể mềm nhũn về biệt thự, ngã xuống giường ngủ một mạch tới chiều hôm sau mới tỉnh lại. Lúc xuống lầu còn thấy bữa sáng trên bàn cơm, chắc là Hạ Ung Hành chuẩn bị cho cô. Đói bụng cả một ngày, đáng lẽ lúc nhìn thấy đồ ăn cô phải lao vào lập tức, nhưng lại chỉ cảm thấy ê ẩm chua chát...

Hạ Ung Hành đối xử với cô tốt quá. Nếu trong hiện thực thì tuyệt đối sẽ không có người cao phú soái như anh đối tốt với cô đến mức này. Tuy biết sự thật là anh tốt với nguyên chủ, Nhạc Hải Sanh vẫn bị cảm động. Nhưng lựa chọn giữa việc bị nhốt ở đây và trở về, cô vẫn chọn vế sau hơn. Cô có lỗi với anh, để có cơ hội, cô dùng cơ thể của người phụ nữ anh yêu đi ngủ với những người đàn ông khác, bao gồm cả anh trai anh.

Có điều còn cách khác sao?

Bỏ sự áy náy vô dụng sang một bên, Nhạc Hải Sanh sốc lại tinh thần, nhét thức ăn lấp đầy bụng, lướt web tới chạng vạng rồi ra cửa.

Hai mươi tư năm trước khi xuyên không, là một cô gái ngoan ngoãn, Nhạc Hải Sanh thấy quán bar là đi đường vòng, tuy trong lòng cô cũng có chút tò mò, nhưng không dám đi, người khác cũng không dẫn cô đi — ai bảo Nhạc Hải Sanh lớn rồi vẫn như trẻ con, khuôn mặt đơn thuần, khí chất hoa sen, hoàn toàn không hợp với chỗ ăn chơi này, không ai dám nhẫn tâm kéo cô vào thế giới người lớn tà ác!

Bây giờ đổi sang thế giới khác, Nhạc Hải Sanh cố lấy dũng khí, dũng cảm và bình tĩnh đi vào quán bar.

Dù sao cũng không phải thật... Dù sao nhóm bạn của cô cũng không biết...

Nghĩ như vậy cô sẽ tự nhiên hơn.

Có điều sau khi đi vào, Nhạc Hải Sanh mới ý thức được bản thân không hợp với hoàn cảnh bây giờ.

Ánh đèn mê hoặc, âm nhạc rung động, nơi nơi đều có trai thanh gái lịch xúm lại với nhau, còn có cả vũ công thoát y nóng bỏng trên sân khấu.

Nhạc Hải Sanh thấy mình như đang mở ra cánh cổng đến một thế giới khác. Cúi đầu nhìn cái váy hồng nhạt đậm chất thục nữ của mình, lại nhìn cô em váy ngắn xẻ hông lộ ngực bên cạnh, bất tri bất giác thấy mình thật sát phong cảnh.

Người bên cạnh đều hữu ý hay vô tình nhìn cô.

Nhạc Hải Sanh không tự nhiên tìm một cái ghế trong góc hẻo lánh rồi ngồi xuống, sau khi hỏi qua người phục vụ, cô gọi một ly rượu ngọt không say, vừa từ từ uống, vừa đảo mắt nhìn xung quanh.

Nhìn nửa ngày vẫn không thu hoạch được gì. Nguyên tác không miêu tả kỹ về Alves, chỉ nói một hai điểm, Nhạc Hải Sanh biết mơ hồ là Alves là con lai Đức, cơ bắp cường tráng, hơn ba mươi tuổi, từng làm lính đánh thuê, sau khi xuất ngũ thì mang thù hận trở lại Trung Quốc, mở quán bar cũng để bố trí cho các chiến hữu năm đó.

Ngay cả khuôn mặt cũng không rõ ràng, phải tìm thế nào đây? Hơn nữa ông chủ quán bar thì nên ở trong phòng riêng mới phải chứ? Nhưng cô phải lấy lý do gì mới được đi gặp ông chủ của người ta? Nếu cô gây chuyện thì Alves có phải ra mặt xử lý không? Lại nghĩ tới những bảo an cường tráng đa màu da ngoài cửa, Nhạc Hải Sanh lập tức vứt chủ ý này đi. Chỗ này toàn là lính đánh thuê trên chiến trường, hai tay từng gϊếŧ không biết bao nhiêu người, gây chuyện ở đây khác gì tìm đường chết?

Vẫn phải nghĩ cách khác... Nhạc Hải Sanh nghĩ như vậy, ánh mắt vừa chuyển, ngay sau đó đồng tử đột nhiên thu nhỏ lại, co rụt người theo bản năng.

Thiếu niên đứng giữa đám nam nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia, không phải người hai ngày trước bị cô trục lợi ăn sạch sành sanh trong toilet, Âu Dương Tranh sao!

Nhạc Hải Sanh đứng lên muốn tìm một chỗ trốn đi, nhưng thật rõ ràng, tuy đeo kính đen, ánh mắt của Âu Dương Tranh vẫn vô cùng sắc bén, liếc một cái đã ngắm trúng Nhạc Hải Sanh đang lén lút, lông mày dựng thẳng, lập tức chạy theo.

"Kẻ cưỡиɠ ɠiαи kia, cô đứng lại đó cho tôi!" Tóm lại thì Âu Dương Tranh vẫn là mội soái ca hoàn hảo, thân lớn chân dài, vài bước đã sắp đuổi kịp Nhạc Hải Sanh. Thấy tình thế không ổn, Nhạc Hải Sanh thay đổi sách lược, chui vào giữa đám người. Âu Dương Tranh cũng chui theo, anh đuổi tôi trốn, náo loạn gà chó không yên nửa quán bar, chỗ nào cũng nghe thấy tiếng phụ nữ kêu sợ hãi và tiếng đàn ông rống giận.

Trong sự hỗn loạn, các nhân viên an ninh như sói như hổ đánh tới.

Mười phút sau, Nhạc Hải Sanh đứng trong văn phòng ông chủ quán bar, kinh hồn chưa định.

Alves đan mười ngón tay ngồi trước bàn làm việc, dùng ánh mắt lạnh lùng sắc bén nhìn cô chăm chú.

Không hổ là người từng ở chiến trường, lính đánh thuê tinh anh a, khí thế quá mạnh mẽ, Nhạc Hải Sanh đứng trước mặt anh như bị gió lạnh tạt vào mặt, sợ hãi không dám nhúc nhích. Lúc cô đọc sách cũng mường tượng một chút, nhưng suy nghĩ hoàn toàn không so được với thực tế.

Alves ăn mặc tương đối thoải mái, nhưng đường cong của cơ bắp dưới T-shirt vẫn quá hấp dẫn. Diện mạo không tính là đẹp trai, có điều nhờ vào khí chất nên cũng khiến người ta chú ý, ném giữa đống minh tinh vẫn nổi bật.

"Chuyện của cô và Tiểu Tranh, tôi vừa hỏi nó." Alves dựa lưng vào ghế, chậm rãi nói.

"Hả?" Nhạc Hải Sanh mê mang nhìn qua, chậm nửa nhịp mới ý thức được khả năng là Alves có giao tình với Âu Dương Tranh, có lẽ là trưởng bối, cho nên mới gọi Âu Dương Tranh là Tiểu Tranh.

"Tôi không quan tâm hai người đã xảy ra chuyện gì, nhưng ảnh cô đã chụp nó, phải xóa hết cho tôi." Tuy rằng ngữ khí thật bình thản, nhưng Nhạc Hải Sanh vẫn nghe ra hàm xúc mệnh lệnh.

Nhạc Hải Sanh nắm chặt túi xách theo bản năng — di động và ví tiền của cô đều ở bên trong.

Thấy cô không động đậy, Alves nhướn mi đứng lên — Nhạc Hải Sanh lập tức lui lại mấy bước dài, dựa vào cạnh cửa. Nếu cửa không đóng thì chắc cô đã trốn rồi.

Alves nhìn bộ dáng kia của cô, trong mắt có chút buồn cười. Cô gái này thật thú vị — nhìn cái váy kia cũng biết là kiểu phụ nữ dịu dàng đàng hoàng, không phải khách quen của quán bar, vậy mà còn cố tình làm kiểu chuyện cường bạo Tiểu Tranh và dùng ảnh chụp để uy hϊếp? Có điều nhìn thái độ cáu thẹn nhiều hơn là phẫn nộ của thằng nhóc kia, anh đã hiểu. Nhưng ảnh nude tuyệt đối không thể giữ lại.

Anh lại tiến về phía trước hai bước, Nhạc Hải Sanh lập tức đặt tay lên nắm cửa — bị Alves lấy tay chặn lấy, không kéo được. Nhãn châu của Nhạc Hải Sanh chuyển động, xoay người cúi đầu muốn chui qua cánh tay anh. Nếu Alves muốn ngăn cô lại đương nhiên là dễ dàng, nhưng vì muốn chơi kiểu mèo vờn chuột, anh muốn xem Nhạc Hải Sanh sẽ làm gì — kết quả nhìn thấy cô xẹt một cái chui vào gầm bàn làm việc của anh.

Alves : "..."

Anh đi qua gõ gõ lên bàn: "Ra đi."

Bởi vì chui dưới bàn, giọng nói của Nhạc Hải Sanh nhỏ xíu: "Không ra!"

Alves quả thực bị cô chọc cười. Anh cũng không giục nữa, chuyển qua ngồi xuống ghế. Nhạc Hải Sanh ngẩng đầu, liền nhìn thấy Alves chống cằm, ung dung cúi đầu nhìn cô, cô lập tức cúi đầu, xoắn xuýt trong lòng.

"Cậu?" Cửa văn phòng bỗng bị mở ra, Nhạc Hải Sanh chấn động, chợt nghe thấy giọng nói hoa lệ của Âu Dương Tranh.

Nhất thời kinh hồn bạt vía.

Tiếng bước chân vang lên, Nhạc Hải Sanh cố gắng cuộn tròn thu nhỏ người, để tránh bị phát hiện.

"Tiểu Tranh, không phải đã mở phòng riêng rồi sao? Sao không đi chơi?" Alves hỏi.

"Lát nữa mới qua. Cậu, kẻ cưỡиɠ ɠiαи kia đâu rồi, không phải cậu thả cô ta đi rồi chứ? Đã xử lý chưa?" Trong giọng nói của Âu Dương Tranh mang theo sự não nề và hận thù.

Alves rũ mắt, nhìn Nhạc Hải Sanh chui dưới gầm bàn hoảng hốt nhìn anh, liều mạng lắc đầu.

Vote và cmt nào ^^