Q1 - Chương 17: Chủ tớ (1)

Edit: Va

Nhạc Hải Sanh đi dạo phố đến buổi chiều, khi nhận được điện thoại từ cha hiện tại của cô. Cha vốn dĩ tính toán tham gia một buổi tiệc tối, nhưng bỗng nhiên bị cao huyết áp, chỉ có thể kêu một đôi con cái tham dự thế mình.

Đêm nay cấp bậc trong yến tiệc rất cao, loại con gái nuôi như nguyên chủ không có tư cách tham dự đâu, bất quá hiện tại dưỡng nữ của Lâm gia đã thành vị hôn thê của nhị công tử Hạ gia, thân phận không giống trước nữa.

Tốt xấu cũng dùng thân thể cùng thân phận của nữ nhi nhà này, Nhạc Hải Sanh cũng chỉ có thể đáp ứng. Gọi điện báo cho Hạ Ung Hành một chút, liền trở về Lâm gia.

Vừa vào cửa liền nhìn thấy Lâm Dực đang đứng ở phòng khách, phân phó cái gì đó với hai hầu gái. Nhìn thấy Nhạc Hải Sanh vào cửa, hắn kêu hầu gái lui ra, liền tới chào hỏi cùng cô: "Tiểu thư, cô đã trở lại."

Nhạc Hải Sanh không biết sao, có chút ngượng ngùng.

Lâm Dực đưa Nhạc Hải Sanh lên lầu: "Tiểu thư, lễ phụ tham dự yến hội đêm nay đã chuẩn bị tốt, cô có muốn nói hầu gái hầu hạ cô mặc không?"

Nhạc Hải Sanh lắc đầu, đều là người trưởng thành rồi, chẳng lẽ quần áo cũng không mặc được?

Trên thực tế, cô đúng thật là không mặc được...... Mới vừa đem lễ phục tròng lên người, còn chưa kéo được khoá kéo sau lưng, liền có một sợi tóc không biết như thế nào kẹt ở khóa kéo. Nỗ lực nửa ngày cũng không gỡ ra được, Nhạc Hải Sanh một tay giữ vãi dệt che trước ngực, một tay mở cửa phòng ló đầu ra nhìn nhìn, phát hiện Lâm Dực đang đưa lưng về phía cửa đứng thẳng.

"Lâm Dực, phiền toái anh, giúp một chút......" Nhạc Hải Sanh nhẹ giọng hô.

Lâm Dực xoay người lại, thuận theo mà đi theo Nhạc Hải Sanh vào phòng.

Nhạc Hải Sanh ngoan ngoãn đứng yên, cảm giác được thân hình cao lớn ở sau lưng tới gần, bỗng nhiên bắt đầu không được tự nhiên. Trong phòng chỉ có hai người, an tĩnh đến cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau. Nhạc Hải Sanh không khỏi nhớ tới hai người từng ở trong cái phòng này làm những chuyện không biết xấu hổ đó, vì thế càng thêm khó khăn.

Lâm Dực đến gần Nhạc Hải Sanh, thân hơi khuynh, hơi thở nhẹ phẩy ở trên cổ cùng vai trơn bóng của Nhạc Hải Sanh, khiến đối phương nổi một trận run rẩy. Hắn chuyên chú mà gỡ bỏ tóc rối ở khoá kéo ra, rất nhanh liền gở được, nhưng mà trước đó Nhạc Hải Sanh lung tung lôi kéo đã làm khoá kéo của lễ phục kiều quý hỏng rồi, ràng buộc giữa khóa kéo cùng đầu tóc được tháo bỏ, lễ phục liền lập tức trượt xuống, thân hình tuyết trắng liền bại lộ trong không khí như vậy nhìn không sót một cái gì.

"A!" Nhạc Hải Sanh thở nhẹ một tiếng, đôi tay lập tức bưng kín ngực.

Nhưng mà lúc này cửa lại bị mở ra, một thiếu niên bước đến: "Chị, chị về rồi......"

Bởi vì không thể phá hư đường cong của lễ phục, Nhạc Hải Sanh bên trong chỉ dán miếng nhũ dán, hạ thân cũng chỉ mặc quần chữ T không hiện ra dấu vết. Như vậy khó khăn lắm mới che khuất được tam chỉa ở trước mặt thiếu niên, chỉ cảm thấy vừa thẹn vừa gấp. Lâm Hải Sinh phản ứng lại, lập tức xoay người đóng cửa phòng, lúc này đôi tay mới ôm ngực, dù bận vẫn ung dung mà thưởng thức cảnh đẹp ở trước mặt.

"Chị, chị ăn mặc như vậy, cùng Lâm quản gia ở trong phòng làm cái gì?" Lâm Hải Sinh nhíu mi hỏi.

Nhạc Hải Sanh không thể sáng tỏ hơn. Trong phòng hai nam nhân đều đã từng cùng cô có tiếp xúc thân mật nhất, Lâm Hải Sinh còn có thể nói là cưỡng bách, Lâm Dực lại thật sự là bị cô câu dẫn làm loại chuyện này. Hiện tại ba người tụ lại ở một phòng, ẩn ẩn có loại cảm giác như đang ở địa ngục—— cứ việc Lâm Hải Sinh thoạt nhìn vẫn là bộ dáng phó tiêu chuẩn dương quang thiếu niên tốt, phía sau Lâm Dực lại vĩnh viễn bình đạm có lễ, nhìn thấy Nhạc Hải Sinh tiến vào, lễ phép gật gật đầu, liền muốn rời khỏi phòng.

Trước khi hắn mở cửa phòng ra, một bàn tay trắng nõn kéo lại vạt áo hắn. Lâm Dực rũ mắt, nhìn nữ tử đang ngưỡng mặt nhìn hắn, đáy mắt ẩn ẩn mang theo chi sắc cầu xin.

Nhạc Hải Sanh là thật sự không muốn cùng Lâm Hải Sinh đơn độc ở chung trong phòng, bởi vì Nhạc Hải Sinh nhất định sẽ không bỏ qua cho cô. Tuy rằng biết tim thiếu niên rốt cuộc có bao nhiêu ác liệt, nhưng bề ngoài của hắn thật sự quá có tính lừa gạt, cùng hắn làm loại chuyện này, mặc kệ có phải bị bắt hay không, đều làm Nhạc Hải Sanh có một loại cảm xúc bối đức cảm thấy thẹn —— rốt cuộc, Lâm Hải Sinh nhỏ hơn vài tuổi so với cô.

"Lâm Dực, anh đừng đi......" Một câu còn chưa nói xong, cô đã bị thiếu niên ôm lấy từ phía sau.

Đầu lưỡi ướt nóng liếʍ vành tai cô, âm thanh thiếu niên trong trẻo ở bên tai vang lên: "Như thế nào, chị luyến tiếc Lâm quản gia đi sao?"

Hô hấp của hắn phất ở lỗ tai cô, Nhạc Hải Sanh không tự chủ được mà liền co rúm lại. Cô giương mắt xem qua, Lâm Dực bình tĩnh mà nhìn thẳng cô.

Cô bỗng nhiên ý thức được, tựa như giống lúc trước Lâm Dực sẽ vì Lâm Hải Sinh giải quyết tốt hậu quả, Lâm Dực ở nơi này, độ ưu tiên mệnh lệnh của Nhạc Hải Sinh không hề nghi ngờ xếp phía trước cô.

"Muốn cho Lâm quản gia ở lại cũng đúng a, bất quá chị không nghe lời. Mấy ngày trước chị rõ ràng đáp ứng chờ em trở lại rồi, chính là sau khi em về nhà chị đã đến cỗ Hạ Ung Hành,em chính là thực không vui đâu."

"Tôi không có đáp ứng......" Nhạc Hải Sanh nỗ lực rụt cổ tránh né hắn liếʍ láp.

"Chính là chị không có cự tuyệt a, không phải chứng tỏ ngầm đồng ý sao?"

"Cái loại thời điểm này như thế nào cự tuyệt được!" Nhạc Hải Sanh hỏng mất.

"Cái loại thời điểm này là khi nào? Là lúc côn ŧᏂịŧ em cắm ở huyệt của chị sao? Hay là lúc tiểu huyệt của chị liều mạng xoắn lấy côn ŧᏂịŧ em?"

Nhạc Hải Sanh: "......"Gương mặt thiếu niên đỉnh như vậy đừng nói ra lời nói phá hạn cuối a! Tôi cùng tiểu đồng bọn của tôi đều sợ ngây người a!

Mà phía sau thiếu niên đã liếʍ tới cổ cô, một tay vòng qua eo nhỏ của cô, theo bụng nhỏ bằng phẳng sờ đến no đủ vυ".

"Chờ, từ từ......" Nhạc Hải Sanh hốt hoảng thở hổn hển một tiếng, vặn vẹo thân thể tránh thoát, nhưng là cũng không có tác dụng gì, ngược lại cảm giác được theo động tác giãy giụa của cô, sau mông có cái thứ gì bị cọ xát đến dần dần đứng lên, ngạnh ngạnh đỉnh ở giữa đùi cô.

"Chị không cần lộn xộn a......" Thiếu niên làm nũng mà oán giận một câu, sau đó nói: "Lâm quản gia, phiền toái giúp một chút."

Hắn đem Nhạc Hải Sanh xoay người đối mặt chính mình, Nhạc Hải Sanh còn chưa kịp phản ứng, Lâm Dực đã dán ở sau lưng cô, đôi tay ôm eo nhỏ của cô lại.

Thiếu niên gẩy nhẹ xé rớt nhũ dán của của, lộ ra quầng vυ" màu hồng nhạt, cùng đầṳ ѵú nho nhỏ màu hồng phấn.

Thời điểm thiếu niên môi ngậm lấy đầṳ ѵú cô, nam nhân phía sau vòng ôm lấy cô cũng nghiêng đầu hôn lỗ tai tinh xảo của cô.

Nhạc Hải Sanh thật sự luống cuống.

Hết thảy phát sinh này, đã vượt qua điểm mấu chốt của cô.

Sao nà sao nà các nàng đã lọt hố Va đào sẵn chưa nè, lọt rồi thì đừng quên follow và vote cho Va nha. Thưn nà💋