Q1 - Chương 16: Anh em (6)

Edit: Va

Đây cũng không phải là thời gian lâu nhất Nhạc Hải Sanh từng trải qua, cũng không phải kí©h thí©ɧ nhất. Nhưng không hề nghi ngờ, là vui sướиɠ tràn trề nhất. Ngắn ngủn hai mươi phút, Nhạc Hải Sanh thoải mái đến từng cái lỗ chân lông, sau khi kết thúc ngã trên bàn cơm, lười biếng mà không muốn dậy.

Chỉ là, âm thanh trong đầu nhắc nhở là như thế nào?

"Hạ Ung Hành đã bị công lược, nhiệm vụ thứ 2 hoàn thành độ 4/7."

Hạ Ung Hành không phải là đã sớm bị công lược sao? Vì cái gì hiện tại mới có nhắc nhở? Chẳng lẽ lần trước là cô nhớ lầm, hắn không có bắn ở trong cơ thể cô? Chính là cái 4/7 kia, sao lại thế này? Lâm Hải Sinh, Lâm Dực, Hạ Ung Hành, như thế nào cũng là ba người a!

Như thế nào đều không nghĩ ra......

Bởi vì lát nữa còn phải đi làm, lại thương tiếc Nhạc Hải Sanh, Hạ Ung Hành khắc chế chính mình lướt qua tức ngăn một hồi, liền rút lui ra, lấy khăn giấy chà lau sạch sẽ tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên côn ŧᏂịŧ vẫn chưa hoá mềm, thu qυầи ɭóŧ vào, kéo khóa kéo lên, lại là hình tượng áo mũ chỉnh tề tinh anh. Tiếp theo đem Nhạc Hải Sanh từ trên bàn cơm ôm xuống dưới, dùng khăn giấy rửa sạch một chút giữa hai chân cho cô, lại lau khô chất lỏng khi hai người hoan hảo chảy trên bàn cơm thành một bãi nước nhỏ.

Nếu không nghĩ ra thì không nghĩ nữa, không tự hỏi nữa Nhạc Hải Sanh lắc lắc đầu, lúc này mới phát hiện cháo trên bàn đã không còn nóng.

"A, cháo lạnh......" Nhạc Hải Sanh đáng tiếc mà nói.

"Không quan hệ, ăn vẫn thực ngon." Hạ Ung Hành cười cười, lấy cái muỗng múc cháo đưa vào trong miệng.

Nhạc Hải Sanh cúi đầu, hơi hơi đỏ mặt —— chỉ là biết ơn đối phương săn sóc cho nên làm bữa sáng cho hắn ăn, kết quả đem chính mình đều đưa vào trong miệng hắn......

Cô xoay người chạy lên lầu vội vàng giặt sạch đồ cùng tắm rửa chính mình, khi lại xuống lầu Hạ Ung Hành đã ăn xong bữa sáng muốn đi làm. Nhạc Hải Sanh đuổi theo giữ cánh tay hắn lại: "Ung Hành, em với anh cùng đi ra ngoài đi!"

Cô ngày hôm qua đã muốn đi ra ngooài, chỉ là đống biệt thự phụ cận này không có trạm xe buýt nào, lại hiếm khi có xe taxi lui tới, tuy rằng trong gara đậu mấy chiếc siêu xe, nhưng cô căn bản sẽ không lái, cho nên chỉ có thể nhờ Hạ Ung Hành mang cô đi ra ngoài.

Hạ Ung Hành nghề nhiên sẽ không cự tuyệt cô. Hỏi rõ ràng nơi cô muốn đi, liền thả cô ở trung tâm thành phố, trước khi đi còn lấy ra thẻ vàng của mình đưa cho cô: "Muốn mua cái gì dùng thẻ là được, có việc gì thì gọi điện thoại cho anh, dạo xong rồi cho anh biết, anh đón em về nhà.

Nhạc Hải Sanh cầm thẻ vàng, lại một lần cảm nhận được cảm giác thụ sủng nhược kinh. Như vậy đi như thế nào được, tuyệt đối sẽ bị sủng hư!

Cô cầm thẻ cũng không mua đồ vật gì, rốt cuộc không phải tiền của mình. Chỉ là ở trung tâm thành phố lung tung mà đi dạo vài vòng, phát hiện vô luận là quốc gia nào, thế giới nào, đô thị phồn hoa vĩnh viễn đều là không khác nhau mấy.

Dạo đến giữa trưa, Nhạc Hải Sanh tùy tiện vào gian nhà ăn lấp đầy bụng, sau đó nổi lên buồn ngủ —— cô vẫn luôn có thói quen ngủ trưa, đến phòng xong liền mệt rã rời. Tạm thời không có suy nghĩ muốn trở về, ngẩng đầu vừa lúc thấy một khách sạn chiêu bài, vì thế thuê một gian phòng tính toán ngủ một giấc.

Không nghĩ tới, lấy phòng xong, đang ngủ ngon lành, lại mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng kêu cao vυ"t.

"Ân...... Ngô...... Dươиɠ ѵậŧ thật lớn...... Oa......" Tiếp theo chính là hàm hồ tiếng nước.

"Lại ngậm sâu một chút......"

Tiếp theo chính là tiếng nước ái muội.

Nhạc Hải Sanh mơ mơ màng màng mà ngồi dậy, lấy nắm tay xoa xoa đôi mắt, khi ngẩng đầu, trong nháy mắt, đôi mắt trợn to đến cực hạn.

Cửa phòng bên cạnh, một nam tử cực cao, ít nhất hơn một mét chín, nam nhân lười nhác mà đứng dựa vào tường, dưới háng là một nữ tử đầu đang phập phập phồng phồng, mυ"ŧ đến tấm tắc rung động.

Nữ tử chưa phát hiện trong phòng còn có người thứ ba, vẫn hăng say mà nuốt ăn côn ŧᏂịŧ lớn, tư thế đứng của nam tử lại vừa lúc có thể đối mặt với Nhạc Hải Sanh bên này, tự nhiên trước tiên phát hiện động tĩnh của cô. Chỉ là cứ việc như thế, hắn cũng không có ý bảo nữ tử dừng lại, mà là nhếch mày, thẳng tắp nhìn chăm chú vào bên này.

Nhạc Hải Sanh bị trường hợp hương diễm này đánh sâu vào rồi, một hồi lâu mới nhớ tới chính mình vẫn luôn có thói quen ngủ loả thể, nói cách khác, hiện tại trên người cô chỉ mặc một cái qυầи ɭóŧ nhỏ, mà ban đầu cái chăn ở trên người đã chảy xuống đến bên hông......

Mà nam tử lại híp mắt hướng cô nở nụ cười, nụ cười kia tràn ngập dụ hoặc, Nhạc Hải Sanh thiếu chút nữa liền mặt đỏ. Giây tiếp theo, nam tử hướng tới cô vươn một bàn tay, làm ra động tác nâng thứ gì, lại cúi đầu hư hư mà vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cái đồ vật không tồn tại kia ——

Cái này Nhạc Hải Sanh mặt thật sự bạo đỏ. Hắn rõ ràng, rõ ràng chính là bắt chước động tác nâng vυ" cô lên đưa vào trong miệng a!

Hơn nữa hai người kia sao lại xuất hiện ở trong phòng cô! Cô rõ ràng có khoá cửa cẩn thận!

Năm phút đồng hồ sau, người phục vụ vội vàng tới xin lỗi: "Xin lỗi, là chúng tôi làm việc không tốt, đưa sai thẻ phòng. Xin lỗi rất nhiều, để bày tỏ cho sự xin lỗi, phí phòng của ba vị hôm nay đều hoàn toàn miễn phí......"

"Được rồi được rồi," nữ tử bị đánh gãy thực rõ ràng vội vã muốn tìm một chỗ để tiếp tục sự tình lúc trước: "Trước không nói cái này, cho chúng tôi đổi phòng dãy số là bao nhiêu?"

"Không cần thay đổi." Nam tử vẫn là thủy chung nhìn chằm chằm vào Nhạc Hải Sanh, căn bản không có chia cho nữ tử kia một ánh mắt: "A May em đi về trước."

"Làm gì? Chúng ta còn chưa có làm!"

"Tôi hiện tại không có hứng nữa."

Nữ tử nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc bùng nổ: "Anh căn bản là coi trọng nữ nhân kia đi!"

"A May?" Nam tử rốt cuộc nhìn cô một cái, một cái liếc mắt này lại làm nữ tử không rét mà run, cũng không dám nói cái gì nữa, cúi đầu vội vàng đi ra khỏi phòng.

Người phục vụ thực xấu hổ, cô nhìn nam tử, lại nhìn Nhạc Hải Sanh: "Ách, tôi đây có phải hay không...... Trước nên đi ra ngoài?"

"Không, là tôi đi ra ngoài." Nhạc Hải Sanh lúc này đã mặc xong rồi quần áo, mặt vô biểu tình mà cầm túi xách của mình lên, đi hướng cửa, đồng thời đối người phục vụ nói: "Tôi muốn trả phòng."

Nhưng khi cô đi ra cửa phòng, nam tử lại một phen kéo cô qua, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói một câu, mới tà khí mà cười cười, buông cô ra.

Nhạc Hải Sanh bước chân nhanh hơn đi vào nơi hành lang trải thảm.

Nam tử đứng dựa cửa, tràn ngập hứng thú mà nhìn bóng dáng cô.

vote đi nè, tăng vote up 2 chương liên tiếp nha ^^