Ngoại Truyện (3)

Edit: Va

Tuy rằng trong lòng muốn về nhanh, nhưng bữa ăn mới bắt đầu, không thể kết thúc nhanh như vậy. Trên mặt Âu Dương Tranh treo nụ cười hoàn mỹ, nhưng nội tâm vô cùng nôn nóng.

Chị Chu rất biết nhìn sắc mặt, liếc một cái là biết anh đang phiền muộn, đôi cao gót dưới gầm bàn hạ một cú vang dội xuống gan bàn chân người nào đó.

"An phận chút cho tôi!" Chị Chu nhỏ giọng nói.

Âu Dương Tranh đành cố kìm nén tính khí, tiếp tục xã giao.

Một lát sau, chị Chu ra ngoài đi toilet, khi mở túi xách thì nhíu mày, lập tức lấy di động gọi điện thoại.

"Này, Tiểu Tần, tôi có một phần văn kiện để trong nhà A Tranh... Đúng vậy, ở Lâm Giang uyển, cậu có chìa khóa đúng không? Nhanh qua đó lấy cho tôi."

Tần Lãng đánh xe bảo mẫu tới Lâm Giang uyển, sau khi đăng ký ở phòng an ninh xong mới được vào cửa chung cư.

Lâm Giang uyển là một chung cư cao cấp, vì vấn đề an toàn, công tác giữ bí mật thực hiện rất khá, cho nên minh tinh ở đây rất nhiều, Âu Dương Tranh cũng là một người trong số đó.

Tần Lãng bước ra khỏi thang máy, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào thư phòng tìm được văn kiện đặt trên bàn sách, đang chuẩn bị rời đi, thì bỗng nhiên nghe có tiếng vang trong phòng ngủ.

Chẳng lẽ có trộm?

Tần Lãng là một sinh viên part-time mà có thể được làm trợ lý công tác của Âu Dương Tranh, đãi ngộ còn cao, nên cậu ta rất biết ơn. Âu Dương Tranh thân là minh tinh, nếu bị mất trộm thì đồ bị trộm cũng không đơn giản. Nhưng cũng không thể báo án, tránh rước lấy rắc rối. Suy nghĩ một lát, Tần Lãng rút gậy bóng chày từ sau cửa thư phòng ra, nhẹ chân đi về phía cửa phòng ngủ.

Cửa phòng vẫn đang đóng.

Tần Lãng hít sâu một hơi, đột nhiên đạp mạnh cửa phòng.

Nhưng sau đó, lại ngây ngẩn cả người.

Trong phòng chỉ mở đèn ngủ, ánh sáng màu vàng ấm áp phủ lên bóng dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hoàn mỹ, mông lung và dụ hoặc. Người phụ nữ nhỏ bé, hai tay bị khóa chặt trên đầu giường bằng còng tay phủ lông tơ tình thú, hai chân dài trắng nõn kẹp chặt vào nhau, và đang không ngừng run run. Mái tóc đen bóng, dài mượt tản ra trên drap giường màu trắng như hải tảo.

Tần Lãng sửng sốt vài giây, vẫn không làm rõ được đây là loại tình huống gì. Cậu mở đèn lớn lên, đi tới gần bên giường, lúc này mới nhìn rõ cô gái kia nhắm nghiền hai mắt, trên mặt đỏ ửng trải rộng, biểu cảm không rõ là thống khổ hay là sung sướиɠ, lại khiến cổ họng của cậu ta căng thẳng.

Cô cau mày, nhắm chặt hai mắt, cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ tinh tế, cơ thể trần trụi nhẹ nhàng vặn vẹo. Thính lực của Tần Lãng rất tốt, mơ hồ nghe thấy có tiếng máy móc ong ong, băn khoăn một lát, mới nghe rõ tiếng động kia phát ra từ... nơi đó của người phụ nữ.

Tầm mắt không tự chủ được nhìn xuống nơi thần bí kia.

Giữa hai chân, bộ lông thưa thớt che âʍ ɦộ trắng nõn, trông rất mềm mại, thấp thoáng còn thấy giữa khe lấp lánh ánh nước, cùng với hình trụ nhỏ màu hồng nhạt lộ phần đuôi ra ngoài cửa huyệt.

Tuy Tần Lãng vẫn là xử nam, nhưng tốt xấu gì cũng là thanh niên đang tuổi huyết khí sôi trào, đã xem qua mấy bộ phim AV, cho nên không mất công đã đoán được cái kia là gì.

Oành một tiếng — khuôn mặt cậu đỏ rực nên, không chỉ vì cảnh đẹp trước mắt hoạt sắc sinh hương, mà cũng bởi vì cái vật trong đũng quần không tự chủ được cương lên.

Nhưng vì sao trong phòng Âu Dương Tranh lại có một người phụ nữ lõa thể chứ?!

Nghĩ nghĩ, Tần Lãng vẫn bước lên, khẽ đẩy bả vai của đối phương: "Tiểu thư, cô..."

Nhạc Hải Sanh rên một tiếng, hơi mở mắt.

Con ngươi nửa mở nửa khép thủy quang dập dờn, ảnh ngược hình ảnh của bản thân. Tần Lãng thất thần một chút, đang muốn đặt câu hỏi tiếp, đối phương đã rêи ɾỉ lên.

"Thật là khó chịu... Giúp... giúp tôi..." Tiếng nói làm nũng đem tới cảm giác mềm nhũn, lại như tiếng khóc nức nở, âm cuối uyển chuyển đậm mị ý, giống bàn tay nghịch ngợm gãi ngứa khắp cõi lòng. Nhạc Hải Sanh mê man nhìn về phía cậu ta, biểu cảm yếu ớt bất lực là điều khiến đàn ông không nhịn được sự thương tiếc.

Cho dù thế nào, cũng không thể để mặc cô ở đây không quan tâm. Vẫn nên xử lý nhanh một chút rồi đi đưa văn kiện cho chị Chu. Nghĩ như vậy, Tần Lãng kiểm tra một vòng, nhanh chóng thấy được chuỗi chìa khóa trên tủ đầu giường. Cạch một tiếng mở ra cho cô.

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng.

Cậu ta bị cô gái vừa mới được tự do túm chặt, xoay người áp dưới thân. Còn chưa tỉnh táo, đôi tay nhỏ bé đã vội vàng bắt đầu lôi kéo quần áo của cậu.

"Chờ, chờ chút..." Tần Lãng sửng sốt, sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, nắm lấy cổ tay người người phụ nữ trên người, chống khuỷu tay xuống giường để ngồi dậy, nhưng lúc nhìn thấy ánh mắt mê loạn của người kia, những lời muốn hỏi bị nghẹn trong cổ họng.

— Hình như thần chí không rõ, uống say sao? Không, cơ thể kia cực kỳ không an phận, bây giờ còn đang liều mạng cọ xát mình, giống bộ dáng sau khi uống thuốc kí©h thí©ɧ hơn.

Quần áo của cậu lúc trước đã bị cô lôi kéo loạn thất bát tao, T-shirt bị kéo lên cao, hai viên thù du cũng lộ ra ngoài. Tần Lãng là một học sinh giỏi tiêu chuẩn, nhưng cũng chăm thể dục, là cầu thủ chính của đội bóng rổ, dáng người không gầy yếu như gà lôi trắng, còn có cơ bắp hẳn hoi. Nhưng bây giờ, đã có hai luồng trắng nõn mềm mại, co dãn đàn hồi áp lên trên, da thịt kề cận cọ xát.

Tần Lãng chưa từng trải qua loại dụ hoặc này, côn ŧᏂịŧ vốn đã cứng lúc này càng phát trướng. Nhưng trong lòng biết đối phương đang mất lý trí, mình không thể làm loại chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn này.

Nội tâm của Tần Lãng gian nan đấu tranh, vươn tay muốn đẩy ra cô, nhưng vừa chạm tới da thịt non mềm như tơ lụa thì như bị điện giật mà rút tay.

Cũng trong thời gian ngắn ngủi này, Nhạc Hải Sanh đã thần tốc cởϊ qυầи, cũng kéo xong qυầи ɭóŧ của cậu ta xuống — Tần Lãng tương đối bất hạnh, hôm nay cậu ta mặc quần thể thao, không có dây lưng, nên cái bệnh "Sống chết không cởi được dây lưng" của Nhạc Hải Sanh được nhảy qua.

Qυầи ɭóŧ bị kéo xuống, côn ŧᏂịŧ của thiếu niên bật ra ngoài, mới mười bảy tuổi, nhưng Tần Lãng phát dục không tệ, dù chưa đạt được kích cỡ như mấy người đàn ông trưởng thành từng làm cùng Nhạc Hải Sanh lúc trước thì cũng lớn hơn nhiều so với các thiếu niên cùng lứa. Trong tiếng hít không khí của người kia, Nhạc Hải Sanh cúi đầu, nhét côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vào trong miệng.

"Ưm!" Tần Lãng hô nhỏ một tiếng, kém chút nữa phát ra tiếng rêи ɾỉ, nhưng cậu ta cảm thấy đàn ông như vậy sẽ không man, nên cứng rắn đè nén trong cổ họng, thành ra cúi đầu thở hổn hển.

Khoang miệng ôn nhuyễn, ẩm nóng bao lấy côn ŧᏂịŧ, đầu lưỡi linh hoạt vòng quanh thân bổng, lúc liếʍ lúc hút. Cho dù từng xem AV, nhìn nhiều cảnh da^ʍ mỹ, cũng không so được với cảnh tượng hàng thật giá thật này, hơn nữa nhân vật chính còn là chính mình. Bây giờ, Tần Lãng không còn phân biệt được là kɧoáı ©ảʍ tâm lý nhiều hơn hay là kɧoáı ©ảʍ sinh lý nhiều hơn, nhìn đôi môi đỏ mọng của người phụ nữ hàm chứa côn ŧᏂịŧ của mình, cao thấp phun ra nuốt vào, ngay cả da đầu cũng run lên, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng một đường, lúc đối phương đột nhiên dùng sức mυ"ŧ lấy, liền không khống chế được bắn ngay trong miệng cô.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra đột ngột khiến cho Nhạc Hải Sanh bị sặc, lúc ho khan đồng thời có chất lỏng trắng đυ.c chảy ra ra từ khóe miệng.

"A..." Tần Lãng phát ra một tiếng la khàn khàn, cả người tê liệt ngã xuống giường. Đợi tới khi kɧoáı ©ảʍ kịch liệt dần biến mất, thần trí chậm rãi trở lại, Nhạc Hải Sanh đã mở rộng hai chân, khóa ngồi trên bụng cậu ta, ngón tay mảnh khảnh giữ lấy côn ŧᏂịŧ đã mềm nhũn nhằm về phía mật huyệt để được lấp đầy —

"Không vào được, ô ô..." Nhạc Hải Sanh nước mắt lưng tròng nhìn Tần Lãng, dùng sức vặn vẹo thắt lưng, cọ sát mật huyệt mềm mại.

Tần Lãng hít một ngụm khí lạnh, côn ŧᏂịŧ vừa mới bắn tinh xong nhanh chóng cương lên lần nữa.

Nhạc Hải Sanh lập tức nín khóc mỉm cười...

Chị Chu nhìn đồng hồ Patek Philippe trên cổ tay, lông mày được trang điểm kỹ càng hơi nhíu lại: "Lạ thật, sao Tiểu Tần mãi chưa tới?"

Âu Dương Tranh nhìn qua, nghi hoặc hỏi: "Tiểu Tần làm sao?"

"À, tôi để văn kiện trong nhà cậu, nên bảo cậu ta tới lấy hộ." Chị Chu nhẹ nhàng bâng quơ nói xong, giây tiếp theo liền nhìn thấy sắc mặt của Âu Dương Tranh biến đổi kịch liệt, thân thiết hỏi: "A Tranh, cậu làm sao vậy?"

Mọi người nghĩ tại sao sắc mặt của tiểu Tranh lại như vậy muahahaa =))))

Vote và cmt nào mọi người <3