Q2 - Chương 21: Quân doanh (3)

Không thể không nói, dáng người Đoan Vương quả thật rất đẹp. Không cần biết cơ bắp từ luyện tập thể thao hay luyện võ ở quân trại, cũng không thể so sánh với một thân cơ bắp được đúc ra từ chiến trường như thế này.

Nhạc Hải Sanh nhìn đến phát ngốc. Còn nữa, lúc trước chỉ là nhìn Đoan Vương khoả thân dưới ánh nến trong đêm, đây là lần đầu tiên nàng được thưởng thức vào ban ngày. Thân hình cao lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc được da thịt màu đồng bao trùm, đang cúi người tới gần.

Nhạc Hải Sanh không khỏi rụt người một chút, cảm giác bản thân bị hormone dày đặc trên người đối phương ăn mòn ăn dần, thân thể không tự chủ được nhũn ra.

Trên người hắn có hương vị của gió cát, mồ hôi, hắn còn mang vẻ đanh thép cùng khát máu do hàng năm đều chinh chiến nơi sa trường.

Nhạc Hải Sanh bất tri bất giác có chút động tâm.

Chờ lúc đến lúc bừng tỉnh, nàng đã duỗi tay ôm lấy cổ Đoan Vương, mà đầu hắn lại đang chôn trước ngực nàng.

Sau khi hắn trở lại biên cương, cũng không lo lắng chăm sóc cho bản thân, dãi nắng dầm mưa râu ria luộm thuộm, thời điểm lúc trước Nhạc Hải Sanh khóc đến ngất đi cũng không cảm thấy gì, lúc này, khi Đoan Vương vùi đầu hôn ngực nàng, nàng liền nhịn không được phốc một tiếng bật cười, vặn vẹo thân thể tránh né.

“Nhột……. Ha ha ha…… Nhột quá……..” Nhạc Hải Sanh vừa cười vừa xin tha, Đoan Vương dừng lại một chút, dứt khoát vùi cả khuôn mặt vào ngực nàng cọ loạn.

Nhạc Hải Sanh cười đến thở hổn hển, liều mạng giãy giụa, lại bị Đoan Vương đè lại, cả người như là cá mắc cạn. Cuối cùng cũng không còn cách nào, chỉ có thể dùng cả chân lẫn tay, gắt gao ôm lấy Đoan Vương, hai thân thể dính sát vào nhau, mềm giọng cầu xin: “Huyền Việt, đừng nháo, thϊếp sợ nhột……”

Đoan Vương cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tay lại không dừng, một tiếng “xoạc” vang lên, qυầи ɭóŧ còn sót lại trên người thiếu nữ liền bị xé rách, thân thể kiều mỹ không có gì che lấp nằm trên da hổ.

Nhạc Hải Sanh theo bản năng muốn giơ tay ôm ngực, nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ ra. Thái độ xâm lược của nam nhân rõ ràng như vậy, phản kháng với hắn mà nói chỉ là phù du.

Hơn nữa, kỳ thật nàng cũng không phải rất …… muốn phản kháng.

Thiếu nữ thuận theo rõ ràng là đã lấy lòng Đoan Vương. Hắn cúi đầu hôn hôn lên trán nàng, rồi mới….

Rồi sau đó chính là một hồi cấp bách nhưng lại không mất độ thong thả, làm thiếu nữ mặt ửng đỏ, hô hấp dồn dập, hai mắt mê mang, mờ mịt thất thần mê ly.

“A……. Huyền Việt…… Đừng, đừng như vậy……..” Nhạc Hải Sanh cong thân mình, mười ngón tay không ngừng lung lay cánh tay cường kiện của nam nhân, lại không có chút tác dụng gì. Mà đầu ngón tay thô ráp kia vẫn còn đang vuốt ve tiểu thịt hạch mẫn cảm, làm thiếu nữ cả người run rẩy không thôi, chỉ có thể mềm yếu cầu xin.

Nam nhân ngậm vành tai nàng, khí nóng cùng giọng nói khàn khàn chui vào lỗ tai: “Đừng như vậy….. Là muốn như thế nào?……. Như vậy? Hay là như thế này?”

Tiếng nước rất nhỏ không ngừng vang lên, Nhạc Hải Sanh đã nói không nên lời, chỉ lo rêи ɾỉ, khóc nức nở. Mười đầu ngón tay mảnh khảnh bắt lấy bàn tay nam nhân đang không ngừng tɧác ɭoạи giữa hai chân mình, cơ thể nàng đã mềm nhũn không còn một chút sức lực nào. Cuối cùng nam nhân cũng dừng tay, nắm côn ŧᏂịŧ cứng rắn cọ xát giữa hoa môi ướt đẫm, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cơ hồ gấp không chờ nổi mở rộng hai chân, quấn lấy vòng eo rắn chắc của nam nhân.

Nếu làm liền làm đi, không cần lăn lộn nàng như vậy….

Được nàng phối hợp, Đoan Vương dùng chút mật dịch phun ra từ huyệt khẩu thấm ướt qυყ đầυ, liền bắt đầu xâm nhập.

Hoa môi phấn nộn bị tách ra hai bên, cửa huyệt nho nhỏ cũng chậm rãi bị căng ra, đại qυყ đầυ chậm rãi đi vào. Bước dạo đầu đã làm nàng ướt đẫm, mật dịch đầy đủ khiến cho thân gậy xâm nhập thật thuận lợi, rất nhanh đã chạm đến nơi sâu nhất.

Đoan Vương hít sâu một hơi, dừng lại bất động. Tiểu vương phi kẹp thật chặt, trong mật huyệt như có vô số cái miệng, bốn phương tám hướng liếʍ mυ"ŧ côn ŧᏂịŧ. Tuy rằng lực tự chủ của hắn rất cao, cũng không thể không hoãn một chút, áp chế du͙© vọиɠ muốn bắn tinh.

Nhạc Hải Sanh đỏ mặt, biết bản thân ướt đến lợi hại, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, sợ hắn chê cười mình quá dâʍ đãиɠ, chỉ dám để ánh mắt dừng lại trước ngực Đoan Vương. Trên khối cơ ngực rắn chắc điểm xuyến đầṳ ѵú màu nâu nho nhỏ, tựa như một trái nho khô. Mồ hôi loé sáng nhỏ giọt xuống dưới, xẹt qua cơ ngực màu đồng, Nhạc Hải Sanh ma xui quỷ khiến hé mồm vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếʍ.

Có chút mặn.

Nàng nghĩ như thế, giây tiếp theo, Đoan Vương đã rút côn ŧᏂịŧ ra hơn phân nửa, rồi bỗng nhiên va chạm tiến vào.