Chương 8: Đêm thứ 8...

Diệp Nhị cả đêm đều không ngủ, việc này đối với hài tử mười tuổi là một chuyện tình rất thần kỳ.

Sáng sớm ngày thứ hai nàng mặc y phục với hai con mắt hồng hồng đi ăn điểm tâm, trên bàn cơm không có nhìn thấy Diệp Nhất. Trong lòng có cái gì đó di động thấp thỏm có điểm rơi, thế nhưng lại không nói rõ đó là thất vọng.

Rõ ràng là một người đáng ghét như vậy, để làm chi lại còn muốn muốn gặp đến nàng đây?

Diệp Nhị vội ho một tiếng, ổn định tâm tình của mình một chút, sau đó dị thường bình tĩnh ngồi ăn trứng rán và bánh kem của nàng, rồi mang túi xách nhỏ trên lưng đi đến trường.

Tới trường mới ngồi xuống chỗ ngồi của bản thân chợt nghe thấy ngoài cửa sổ truyền đến một trận gây rối.

"Chuyện gì chuyện gì?"

"Có một đại mỹ nữ!"

"Cái gì, là giáo viên chuyển trường sao?"

"Ta nghĩ làm sao là lão sư được a?"

Diệp Nhị nhìn một đám nam sinh mê gái giống như bầy gà bình thường thiếu chút nữa là bay xuống dưới lầu, trong lòng khinh thường mở cola ra uống – cái dạng gì mỹ nhân có thể đem bọn họ kí©h thí©ɧ thành như vậy a. Hừ, nếu như bọn họ mà thấy Diệp Nhất, cũng ko biết hội gà bay chó sủa thành cái dạng gì.

Một nữ sinh đã chạy tới: " Diệp Nhị Diệp Nhị, kia không phải là tỷ tỷ của ngươi sao?"

"Phốc!" Diệp Nhị xém chút nữa đã đem ngụm cola phun ra, làm cho chính mình sặc đến ho khan.

Cái gì! Diệp Nhất nàng đến trường học để làm chi!

Diệp Nhị vội vã vừa chạy ra đã thấy, cái kia ăn mặc trang điểm xinh đẹp đang đi ngang qua sân thể dục không phải là Diệp Nhất thì là ai? Nhưng hôm nay không như Diệp Nhất nhã nhặn giống nhau, nàng mặc một bộ váy hoa dài phi thường diễm lệ, một đôi giày cao gót cao tám tấc trên đường đi xuống như vậy cũng có thể thực ổn. Mái tóc thẳng của Diệp Nhất không biết nàng làm như thế nào biến thành tóc xoăn lượn sóng, son môi màu đỏ tươi, trên mặt mỉm cười, phong tình vạn chủng.

Nếu Diệp Nhị không nhận được đó chính là tỷ tỷ mười bốn tuổi của chính mình, bằng không thì nàng cũng sẽ nghĩ đây chính là một sinh viên nghiên cứu đi đến nơi này.

Diệp Nhất muốn làm gì đây?

Diệp Nhị ngơ ngác đứng ở trên lầu, chung quanh rất nhiều tiểu nam hài tiểu cô nương đứng vây xem, một mực mê gái Diệp Nhất thật mỹ lệ mỹ lệ. Trong lòng Diệp Nhị không biết tại sao lại lao ra một cỗ tức giận, tức giận đến chính nàng còn cảm thấy mạc danh kì diệu: này Diệp Nhất bệnh thần kinh muốn làm thành như vậy để làm cái gì? Bị người vây xem vậy hài lòng lắm sao? Không còn để cho ta ở cái trường học này sống tiếp hay sao?

Diệp Nhị xoay người bước nhanh trở về phòng học, thấp thỏm nôn nóng mà đem toàn bộ sách vở trong cặp lấy ra bỏ đâu đấy trên bàn.

Trái lo phải nghĩ, lại cảm thấy được hành vi của Diệp Nhất thật kì quái, bình thường mụ mụ đều nói làm cho con cái Diệp Gia ở bên ngoài càng bình thường càng tốt, thậm chí Diệp Nhất ở trường học cũng không có người biết bối cảnh gia đình của nàng, bản thân nàng cũng không phải cái loại người phách lối, chính là hôm nay nàng như thế nào lại ăn mặc thành như thế này để rêu rao khắp nơi đây?

Diệp Nhị đột nhiên nghĩ tới lời Diệp Nhất nói tối hôm qua: " Đi gϊếŧ chết kẻ khi dễ người nhà của ta", trong lòng trầm xuống, hay là nàng đến trường học vì chuyện này.

Diệp Nhị ngẩng đầu, tối qua một màn khởi đầu tất cả đều ở trong đầu nàng truyền phát tin.

Súng!

Thời điểm Diệp Nhị lao xuống lầu thiếu chút nữa là lăn từ trên cầu thang xuống dưới.

Không thể nào! Tên kia sẽ không đem súng đến trường học đây chứ! Nàng là muốn làm gì! Phải gây chuyện cũng không thể nào chọc đến trong trường học a!

Diệp Nhị càng nghĩ càng hoảng hốt, tuy rằng tối qua nàng hùng tâm bừng bừng muốn cấp cho mấy tên nam sinh hỗn đản kia một trận cho biết tay, nhưng mà là trải qua cả đêm nàng đã sớm đem khối xúc động kia đè nén vào trong lòng, không nghĩ tới Diệp Nhất là người nói một không hai rõ ràng còn nhớ rõ!

Chính là nàng nếu ở trường học gây chuyện, hậu quả thật sự là khó lường a!

Không phải sao không phải sao!

Lúc Diệp Nhị vọt xuống phía dưới lầu, đã muốn không thấy Diệp Nhất đâu.

Nàng đi đâu a!

Diệp Nhị sốt ruột lo lắng.

Giờ phút này Diệp Nhất cùng ba nam sinh đang ở bên trong bụi cỏ ở sân thể dục phía sau trường học.

"Có chuyện gì sao?" Ba nam sinh rõ ràng không biết "A di" xa lạ này tìm họ vì cái gì.

"Kì thật a, cũng không có chuyện tình gì quá lớn". Diệp Nhất chậm rì rì theo bên hông rút ra một khẩu súng, chỉ vào bọn họ nói: "Bất quá xuất hiện tìm các ngươi để nhờ một chút mà thôi".

Ba đứa nhỏ vừa mới qua mười tuổi đối mặt với họng súng tối om tất cả đều sợ đến ngây người.

Diệp Gia.

Ngải Dĩ Tình nhận được điện thoại từ lão sư của Diệp Nhất, nói tối qua kiểm tra phòng ngủ thấy Diệp Nhất không có quay lại trường học.

Ngải Dĩ Tình cảm thấy được một cái đầu hai cái đại, đứa nhỏ này lại chạy đi đâu?

"Phu nhân phu nhân!" Thuộc hạ cấp dưới hừng hực chạy vào văn phòng của nàng, thậm chí thực không lễ phép không có gõ cửa.

"Chuyện gì?"

"Phu nhân, ta không dám xác định, nhưng là súng của ta không thấy, rất có thể là bị Đại tiểu thư.... Bị Đại tiểu thư "mượn" đi.

"Cái gì!" Ngải Dĩ Tình lập tức đứng lên.

Diệp Nhị ở trong trường học chạy như điên, tìm rất nhiều nơi, hỏi rất nhiều người rốt cuộc có người nói có thấy qua nữ nhân mặc váy hoa kia cùng ba nam sinh năm ba đi vào chỗ sâu trong của sân thể dục.

Quả nhiên! Diệp Nhị hoàn toàn không biết tỷ tỷ thần bí này như thế nào lại làm ra chuyện kinh thế hãi tục vậy. Diệp Nhị nghĩ vô số khả năng, không có cái nào là nằm trong phạm vi tiếp thu của nàng. Nàng dùng hết toàn lực hướng bụi cỏ sâu trong của sân thể dục chạy tới, thật hi vọng Diệp Nhất còn chưa có bắt đầu hành động a!

Đột nhiên một tiếng súng vang cắt qua phía chân trời, Diệp Nhị đang chạy chân lại mềm nhũn thiếu chút nữa không trực tiếp quì rạp xuống mặt đất.

Tiếng súng! Hay là nàng thật sự nổ súng!

Diệp Nhị sắc mặt tái mét, cảm thấy được chính mình sắp té xỉu.

"Kìa....... Đó là cái gì........." Ba nam sinh không tự giác thối lui về phía sau, hai chân đều run cả lên.

Diệp Nhất đem họng súng giương lên không trung một lần nữa nhắm bắn ngay họ, nụ cười yêu mị của nàng cùng với váy hoa phi thường phối hợp: "Như thế nào? Các ngươi không phải vừa nói cái này là súng giả hay sao? Hiện tại cảm giác như thế nào? Thanh âm đủ vang dội không?"

Các nam sinh thấy Diệp Nhất cười đến quỉ mị, sợ hãi đã muốn khóc lớn: "Ngươi muốn làm gì đây!"

Diệp Nhất thu hồi tươi cười, từng chữ một mà nói: "Ta muốn cho các ngươi biết, khi dễ muội muội của ta kết cục là như thế nào đây."

Lúc này các nam sinh mới bừng tỉnh đại ngộ, nói như thế nào xem nữ nhân này nhìn như vậy thật quen mắt, khuôn mặt kia không phải cùng Diệp Nhị giống nhau như đúc sao!

"Cái gì.......... Chúng ta mới không khi dễ nàng, nàng là khi dễ chúng ta mới là.............." Các nam sinh dị thường sợ hãi, nước mắt không nhịn được rơi xuống.

"Ta không nghe giải thích." Diệp Nhất hai mắt đã muốn lộ ra sát khí, "Đi tìm chết đi".

"Chờ một chút!" Diệp Nhị phi một cái bay vượt qua phía Diệp Nhất, "Diệp Nhất ngươi không phải đâu! Gϊếŧ người sẽ bị bắn chết đó!" Diệp Nhị liều lĩnh đem súng trong tay Diệp Nhất đoạt trở về, trong lúc dây dưa họng súng ngắm ngay phía nàng, cũng không biết là chính nàng làm cho Diệp Nhất không cẩn thận bóp cò súng, "Ba" một tiếng, cò súng bị bóp! Lần này chỉ gọi Diệp Nhị hồn siêu phách tán!

Ta, ta chết phải không....

Diệp Nhất nằm ở dưới thân Diệp Nhị nhìn thấy muội muội hai mắt trống rỗng, trong ngoài bộ dáng linh hồn bị dọa bay ra ba ngàn dặm nhịn không được liền cười ha hả: "Muội muội thân ái của ta nha, khẩu súng chỉ có một viên đạn, vừa rồi đánh ra. Xem xem ngươi là bị dọa rồi."

Cái gì? Chỉ có một viên đạn?

"Ta chỉ là tới để hù dọa đám tiểu quỉ một chút vậy thôi."

Ngươi........ Này bại hoại thật đáng giận!

Diệp Nhị trước mắt tối sầm, thân mình vuông góc ngã xuống trên cỏ.

Diệp Nhất không nói gì: "Ai biết cuối cùng sợ đến mức thê thảm lại là ngươi".

Tuy rằng Diệp Nhất vừa rồi thực sự hoang đường, hơn nữa kinh động đến bảo an trường học, thậm chí là cảnh sát. Nhưng nàng lành nghề trước khi hành động tựa hồ đã muốn trinh sát địa hình tốt lắm, chờ nghe được tiếng động có người tới gần nàng liền tiến vào trong bụi cỏ đào tẩu. Trước khi đào tẩu nàng còn không quên uy hϊếp ba tên nam sinh đang sợ đến mức ngồi xuống đất: "Nếu còn tìm muội muội ta nói mấy lời phiền toái, nữ quỉ còn có thể tìm tới các ngươi nga".

Diệp Nhất thành công đào thoát khỏi trường học của Diệp Nhị, nhưng lại không có thể tránh được gia pháp của Diệp Gia. Vì hậu quả việc ra mặt giúp Diệp Nhị chính là Ngải Dĩ Tình phạt Diệp Nhất quỳ ở bên trong từ đường cho đến khi nàng nhận sai mới thôi.

Diệp Nhất giống như là cũng không muốn chạy trốn trách nhiệm, nàng sau khi về nhà liền chủ động giao nộp súng cho mụ mụ, nói rõ nàng làm cái gì, chính là nàng cự tuyệt thừa nhận là mình làm sai.

"Mang súng chạy đến bên trong trường học lại còn nổ súng, hơn nữa ăn mặc thành cái dạng này, ngươi còn nói ngươi làm đúng?" Ngải Dĩ Tình nhìn thấy nữ nhân lén mặc quần áo của mụ mụ trước mắt, quật cường ngẩng đầu lên, tốc độ trả lời của nàng đều không có biến hóa:

"Ta đúng vậy". Không có một câu biện giải, tựa hồ như cảm xúc dao động đều không có, Ngải Dĩ Tình tức đến mơ hồ, lại thấy đôi đồng tử của Diệp Nhất bình tĩnh như nước.

"Là muốn đến mức gϊếŧ người mới là sai phải không?" Ngải Dĩ Tình lời nói thấm thía hỏi han.

Diệp Nhất "Ồ" một tiếng: "Ba ba, mụ mụ sáng lập ra Bách Mộc Tổ chẳng lẽ không đúng là xã hội đen hay sao? Xã hội đen chẳng lẽ không gϊếŧ người?" Ngữ khí của nàng lỗ mảng, ngụy trang bằng sự hồn nhiên rõ ràng là châm chọc, "Cho nên muội muội của ta bị người nói là xã hội đen, nói rất nhiều những lời nói khó nghe, những lời đối phương nói cũng rất là sự thật đâu, sau đó ta đi làm cho bọn họ có một chút kiến thức một chút về sự đáng sợ của xã hội đen cũng là mở rộng kiến thức cho họ, không phải sao? Ai làm cho ta cùng Nhị thật sự chính là xã hội đen đâu?"

"Diệp Nhất ngươi rất giỏi giang có phải hay không?" Ngải Dĩ Tình hoàn toàn trầm hạ sắc mặc, rõ ràng tức giận đã biểu lộ hết trên gương mặt nàng, "Đối ba ba mụ mụ châm chọc khıêυ khí©h, ngươi cảm thấy hay không chính mình thực đặc biệt lợi hại?"

"Không có". Diệp Nhất cũng thu hồi sự lỗ mảng của nàng, rầu rĩ nói, "Ta chỉ là nói sự thật mà thôi".

"Lời nói thật? Ta nói cho ngươi, mặc kệ ngươi có thích họ Diệp của chính mình hay không, ngươi đầu thai tới nhà của chúng ta thì ngươi nhất định phải đối mặt sự thật". Ngải Dĩ Tình xoay người cùng Diệp Nhất nhìn thẳng, "Ngươi cả đời cũng đừng nghĩ thoát ly thân phận này, hiểu chưa?"

Diệp Nhất nhìn ánh mắt của mẹ mình, giống như sóng thần có cảm giác áp bách thật sâu làm cho ngón tay nàng cuối cùng cũng không thể nhúc nhích.

Đây là mụ mụ của nàng, cho tới nay đều là mụ mụ ôn nhu, chính là Diệp Nhất đã sớm biết, mụ mụ cũng không phải ôn hòa như nhìn qua mặt ngoài, trong nội tâm của nàng là cường thế và không để cho xâm phạm.

Diệp Nhất vẫn nở nụ cười ——- nguyên lai ta cùng mụ mụ, thật là như vậy giống nhau.

Bởi vì Diệp Nhất cự tuyệt không thừa nhận sai lầm, cho nên Ngải Dĩ Tình không cho nàng đứng lên, Diệp Nhất cũng quật cường mà vẫn quỳ.

Đêm đã khuya, Diệp Thiên lén lút đi vào bên ngoài từ đường, nhìn thấy đại nữ nhân quỳ gối nơi đó bóng dáng nhỏ xinh, trong lòng ê ẩm, đang muốn đi vào bên trong thì Ngải Dĩ Tình kéo hắn lại.

"Lão bà.........."

"Ta chỉ biết ngươi sẽ đến". Ngải Dĩ Tình nghiêng liếc Diệp Thiên một cái.

"Làm gì đâu.........." Diệp Thiên thở dài, "Tiểu Nhất thân thể vốn không có hảo, ngươi vậy phạt nàng, nàng hội không chịu nổi".

"Ta biết".

"Vậy ngươi còn....."

Ngải Dĩ Tình tới gần cửa sổ, hướng bên trong theo dõi, ánh mắt tập trung trên người Diệp Nhất: "Trong lòng Tiểu Nhất là một con mãnh thú, tuổi càng lớn thì con mãnh thú đó sẽ càng ngày càng hung mãnh, có thể sẽ cắn nuốt người thân, bằng hữu, ta sợ đến lúc đó chính nàng cũng không thể khống chế được chính mình, đem chính nàng đều cắn nuốt".

"..........Lão bà".

Ngải Dĩ Tình quay đầu nhìn về phía Diệp Thiên: "Ta không nghĩ làm cho Tiểu Nhất trở thành một con mãnh thú chỉ biết ăn người, ta nghĩ làm cho nàng, trở thành phượng hoàng".

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: nói các nàng trưởng thành sớm, hẳn là là có chút đi = = nhưng là còn có sớm hơn thục đích đứa nhỏ đâu. . . . . . Khụ khụ!