Chương 3: Đêm thứ ba...

"Nhị", đầu lưỡi Diệp Nhất chậm rãi di chuyển trên lỗ tai Diệp Nhị, cả người Diệp Nhị dậy sóng run rẩy, làm cho bả vai của nàng không tự giác mà rụt lại, đầu hướng bên kia né tránh.

"Cái gì..." thật lâu sau Diệp Nhị mới trả lời, âm thanh thực mềm thực nhẹ nhàng, hơi thở có cảm giác rất mong manh.

"Ngươi vì cái gì mà thân mình lại cứng ngắt như vậy? Thời điểm mỗi lần chúng ta thân thiết ngươi đều sợ hãi. Ngươi sợ cái gì?" Ngón tay Diệp Nhất vẽ một đường theo cằm Diệp Nhị, chậm rãi dời lên phía trên, chạm vào viền môi của nàng, chậm rãi hướng răng môi của nàng tìm kiếm...

"Ngô..." ngón tay dài nhỏ của Diệp Nhất vòng quanh đầu lưỡi lửa nóng mềm nhẵn của Diệp Nhị, như là không có cố ý khıêυ khí©h, khơi gợi du͙© vọиɠ của Diệp Nhị, ngón tay kia chậm rãi hướng đến chỗ sâu nhất trong yết hầu của Diệp Nhị tìm kiếm, kí©h thí©ɧ càng ngày càng sâu trong yết hầu làm cho Diệp Nhị muốn nôn ra du͙© vọиɠ.

Loại phương thức tình yêu kèm theo chịu ngược như thế này lại cấp cho Diệp Nhị kì dị kɧoáı ©ảʍ, làm cho địa phương tận sâu trong cơ thể nàng chậm rãi tiết ra một cỗ ấm áp, ẩm ướt.

Con người sinh ra trên thế giới này đều mang theo một loại thiên tính, thiên tính tựa như máu bình thường chảy xuôi trong thân thể người đó.

Tựa như Diệp Nhất 33 tuổi trời sinh đối với giường sự đều rất có thiên phú, liếc mắt một cái có thể nhìn thấu được địa phương tối mẫn cảm của 29 tuổi Diệp Nhị là ở chỗ nào; tựa như Diệp Nhất 5 tuổi dù không hiểu loại tình cảm tỷ muội như thế nào nhưng mỗi ngày đều đứng ở đầu giường canh giữ muội muội của nàng; tựa như Diệp Nhị mới vừa qua một tuổi chỉ có nụ hôn thích hợp của tỷ tỷ hôn nàng mới nở ra nụ cười.

Có lẽ trong tiềm thức của các nàng, đều có trúng chút mục tiêu ràng buộc nhất định.

Tiểu hài tử tài năng trong một đêm lớn lên, Diệp Nhất Diệp Nhị đây đối với tỷ muội đây cũng là như thế này.

Diệp Nhất lên tiểu học, chính là sự chán ghét của nàng đối với trường học đều hiện ra trên nét mặt. Nàng không làm bài tập đi học cũng không xem sách, lão sư yêu cầu nàng lắng nghe bài giảng, nàng bất động thanh sắc toàn bộ không để ý tới. Chủ nhiệm lớp thật sinh khí, cầm hai bài thi cuối kì môn toán học và ngữ văn của Diệp Nhất ở trước mặt nàng quơ: "Cho ba mẹ ngươi đến!"

Hai tay Diệp Nhất đặt ở sau người, vẻ mặt mỉm cười, tựa như cảm xúc hoàn toàn thư giãn: "Ba ta không ở trong nước, mẹ ta thân thể không tốt, chỉ sợ không thể tìm đến ngài".

Chủ nhiệm lớp thật không ngờ đứa nhỏ này bình thường nhìn qua tươi cười khả ái, bộ dạng nắng động lòng người, nói ra lời nói như thế nào lại ế nhân như vậy? Chủ nhiệm lớp hít thở sâu: "Hảo, ta đây đi nhà ngươi thăm hỏi gia đình, bái phỏng mẫu thân ngươi!"

Diệp Nhất tươi cười càng sâu: "Hảo, ta đi trước báo với mẫu thân một tiếng".

Năm ấy Diệp Nhất tám tuổi, Diệp Thiên vừa mới thoát ly bang Bạch Thế Ngâm, sáng lập Bạch Mộc bang. Bạch Mộc bang lúc này vẫn còn phụ thuộc vào Bạch Thế Ngâm bang, bất quá Diệp Thiên mua một khu nhà cao cấp đem toàn bộ lão bà và tiểu hài tử đón đi ra.

Người trong hắc đạo luôn thích chú ý phô trương, tuy rằng Bạch Mộc bang lúc đầu thành lập qui mô không lớn, nhưng cấp dưới cũng theo một đường sắp xếp từ cổng nhà ra đến đường cộng cộng xe chạy.

Diệp Nhất còn ở trường liền cấp cho lái xe chuyên môn đưa nàng đến trường một cái điện thoại, nói hôm nay lúc tan học trước tiên hắn đến đón nàng một chút. Lái xe còn buồn bực, Đại tiểu thư bình thường đều thích chính mình tự đi đến đường để dễ dàng trốn học, nhưng hôm nay thật là ngoại lệ. Nghĩ đến gương mặt thanh tú dễ thương của Đại tiểu thư làm cho lái xe tự mình đa tình một phen: "Hay là Đại tiểu thư tưởng niệm ta sao?" Vì thế liền khí thế điên cuồng lái xe đi đón Diệp Nhất.

Xe chuyên đưa Diệp Nhất đến trường cho tới bây giờ lúc nào cũng có hai bảo tiêu đi theo, Diệp Nhất trước đây chính là chán ghét xe đen cùng bảo tiêu xuất hiện, làm cho mọi người ai thấy đều cảm giác biết nàng xuất thân là xã hội đen nên mới không cho bọn họ đón đưa, nhưng mà chuyến này lại đặc biệt đến đón nàng và lão sư cùng nhau về nhà, Diệp Nhất mà lập mưu ma chước quỉ thì chỉ có mình nàng biết.

Làm cho chủ nhiệm lớp vừa thấy trong xe tới đón Diệp Nhất, hai người mặc tây trang màu đen cùng kính đen, hơn nữa vẻ mặt hung ác làm cho người nhìn thấy thì dù như thế nào đi nữa cũng biết là không có giống người tốt, nàng nuốt một chút nước miếng, cảm giác rằng mình chỉ cần nói quá một câu thì hai người này sẽ từ bên hông rút ra súng đánh nàng trọng thương cho đến chết.

"Đại tiểu thư!" Ngay lúc bộ dạng của chủ nhiệm kinh hồn táng đảm, hai người đi ra xe, đối với Diệp Nhất cung kính chào hỏi. Tâm của chủ nhiệm lớp yếu ớt cẩn thận đánh mạnh một cái, cảm thấy không khí trên thế giới này đều trôi nổi ở trên đầu nàng – sắp hít thở không thông. Đi ngang qua nhóm học sinh cùng cha mẹ vội vàng ôm lấy đoàn người, bước nhanh rời đi.

"Này, đây là... Diệp Nhất ngươi..."

Diệp Nhất lấy kẹo que từ tài xế ăn đặc biệt vui vẻ: "Lão sư không phải là muốn đi thăm hỏi các gia đình sao? Ta cố ý kêu người trong nhà đến đón lão sư nha".

Chủ nhiệm lớp nhìn tám tuổi Diệp Nhất tiểu hài tử trong mắt lóe ra tia giảo hoạt, khắc sâu cảm giác chính mình lại bị đứa nhỏ chưa đủ lông đủ cánh này tính kế. Như thế nào đều chưa nghe nói qua rằng đứa nhỏ này có gia cảnh phức tạp đâu? Nàng thực là giấu qua sâu đi!

Chính xác, phương pháp giáo dục của Diệp Thiên cùng Ngải Dĩ Tình chính là tận lực điệu thấp, nếu làm cho trường học biết bọn họ Diệp Gia là người trong hắc đạo, phỏng chừng để mấy đứa nhỏ đến trường là một vấn đề lớn. Cho nên trong trường học rất ít người biết Diệp Nhất là Đại tiểu thư của một gia đình hắc đạo, chủ nhiệm lớp cũng thật không ngờ mình muốn đi thăm hỏi nơi ở các gia đình ra sao lại dấn thân vào đầm rồng hang hổ đâu.

"Lão sư, làm sao vậy, lên đây đi". Diệp Nhất lăn lông lốc tiến vào trong xe, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình hướng lão sư ngoắc ngoắc. Chủ nhiệm lớp nhìn Diệp Nhất, da đầu nàng toàn bộ run lên.

Lần này đi thăm hỏi các gia đình tất nhiên không có thành hàng, người làm vườn cũng không thể bị hoa đè chết, vì thế chủ nhiệm quyết đoán báo quản gia hủy bỏ. Diệp Nhất vui vẻ về nhà, đang muốn đi đùa giỡn một phen với muội muội Diệp Nhị đáng yêu, kết quả nửa đường bị Ngải Dĩ Tình ngăn lại đến đây.

"Nhất". Ngải Dĩ Tình đứng ở trên hành lang, mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Nhất đang sôi nổi nắm kẹo que, "Ngươi tới một chút".

Trực giác Diệp Nhất đây không phải chuyện tốt, mẹ bình thường ôn nhu tuyệt đối không có nói chuyện như thế. Nàng chính là muốn hỏi có chuyện gì sau đó mới quyết định có đi theo mẹ hay không, mẹ đã xoay người đi rồi. Diệp Nhất bĩu môi: "A... Lão sư thực đáng ghét nga". Nhất định là trộm gọi điện thoại cho mẹ.

Diệp Nhất chuẩn bị tốt là sẽ bị huấn đích, kết quả Ngải Dĩ Tình vừa mở miệng hỏi chính là: "Nhất, vì cái gì ngươi không làm bài tập?"

Diệp Nhất hai tay khoanh trước người cung kính nói: "Mẹ, ta cảm thấy bài tập này thực không có ý nghĩa".

"Thực không có ý nghĩa?"

Đúng vậy a, vì cái gì phải viết? Học mấy thứ kia có ích lợi gì đâu?

"Làm người thì cần tri thức để võ trang chính mình, bằng không chỉ là một người không có xác định được tư tưởng sống".

Hai tay Diệp Nhất nhanh chóng đan lại với nhau: "Mẹ cảm thấy Diệp Nhất là một đứa nhỏ xấu sao?"

"Chính là ngươi cảm thấy được đâu?"

"Mẹ, vài thứ kia ta đều biết, chính là ta không nghĩ viết. Vì cái gì người ta bảo viết thì ta phải viết?"

Ngải Dĩ Tình có điểm dở khóc dở cười: " Khoác lác hài tử cùng với nói dối hài tử là giống nhau đó".

"Ta mới không có khoác lác, ta thật sự đều biết đó".

"Hảo, thế thì như vậy đi". Ngải Dĩ Tình ngồi xổm ôm Diệp Nhất trước người, ôn nhu xoa đầu Diệp Nhất nói: "Lần sau thi cuối kì, nếu ngươi đậu 100 điểm, về sau bài tập ngươi có thể không viết được không?"

Diệp Nhất nhìn gương mặt xinh đẹp của mẹ, có điểm không thể tin được "... Thật vậy chăng?"

"Mẹ sẽ nói dối sao?"

Diệp Nhất vươn đôi tay nhỏ bé ôm lấy cổ mẹ, hung hăng hôn lên mặt của nàng một cái: "Mẹ tốt nhất!", Ngải Dĩ Tình đem Diệp Nhất ôm lấy, bất tri bất giác Diệp Nhất đã lớn như vậy, ngày trôi qua thật mau, nàng còn nhớ Diệp Nhất bộ dáng đáng yêu lúc mới sinh ra, gầy teo nho nhỏ, một bàn tay nhỏ chỉ có thể cầm được một ngón tay của mẹ, trong nháy mắt liền duyên dáng yêu kiều.

Quả nhiên là thời gian không chờ đợi một ai. Ngải Dĩ Tình âm thầm thở dài.

"Ngươi biết không? Đại nữ nhân nhà chúng ta đặc biệt có khả năng". Ngải Dĩ Tình nói với Diệp Thiên lúc sắp sửa ngủ, trọng âm nhấn mạnh hai chữ "đặc biệt".

"Ân? Tiểu Nhất làm sao vậy?" Diệp Thiên nghe ra ẩn ý trong lời nói của lão bà.

"Nàng ở trường học công nhiên khıêυ khí©h lão sư, không làm bài tập, thi lại được 0 điểm, lão sư muốn đi thăm hỏi các gia đình, kết quả nàng kêu lên hai thủ hạ cấp lão sư sợ hãi đến mức không dám tới".

Diệp Thiên "Phốc" một cười phát ra: "Tiểu Nhất nhà chúng ta có phong phạm của ngươi năm đó thôi". Cũng là Ngải Dĩ Tình từ nhỏ thích chọc ghẹo người, bất quá tuổi càng lớn càng trưởng thành thì tính tình trầm ổn rất nhiều, dần dần thu liễm xuống dưới.

"Ngươi không biết xấu hổ còn cười sao. Nàng mới mấy tuổi liền như vậy thích làm ác, lớn lên nên làm cái gì bây giờ?"

"Đó cũng là di truyền của ngươi a. Ta xem rất tốt, chứng tỏ nữ nhân nhà chúng ta thông minh".

Ngải Dĩ Tình thở dài: "Ta chỉ cần Tiểu Nhất sau này không khi dễ bọn đệ đệ muội muội là tốt rồi. Ta xem mấy đứa nhỏ khác không thể đấu lại nàng".

"Nhị tính cách hiếu thắng không phải rất mạnh mẽ sao? Ngươi không nhìn ra sao?"

Ngải Dĩ Tình nói: "Hiếu thắng tâm cường có ích lợi gì? Ngươi không có thấy Nhất luôn cướp được đồ ăn vặt của Nhị sao? Nhị đối với tỷ tỷ của nàng một chút biện pháp cũng không có".

Nghĩ đến bộ dáng khả ai của bọn nhỏ Diệp Thiên cười rất vui vẻ: "Bọn trẻ còn nhỏ, không cần còn sớm như vậy liền định tính a".

"Ta chỉ hi vọng con chúng ta đều có thể đoàn kết tốt lắm cùng một chỗ..."

Diệp Thiên đem lão bà của hắn ôm vào ngực. "Con thông minh là phúc khí của nàng, chúng ta không thể quản được chúng. Tài cán của chúng ta vì chúng mà trải ra hảo lộ, chính là đi như thế nào thì phải tùy thuộc vào chúng. Ta đối với Tiểu Nhất rất có lòng tin, nàng sẽ là một cô gái tốt".

Ngải Dĩ Tình nhẹ nhàng gật đầu, nhưng đôi mày vẫn chưa giãn ra.

"Lão bà, ngươi thật sự không cần lo lắng, mặc dù Tiểu Nhất nghịch ngợm một chút, nhưng chính là ngươi xem nàng đối với muội muội đệ đệ điều tốt lắm, không phải sao?"

Diệp Nhất đích thực là che chở đệ đệ muội muội của nàng, có cái gì ăn ngon hảo ngoạn đều phần lớn đem chia ra. Chính là người sáng suốt đều có thể nhìn thấy, Diệp Nhất vẫn thích Diệp Nhị nhất.

"Nhị!", Diệp Nhất từ xa đã thấy quản gia nắm tay Diệp Nhị ở trong sân tản bộ. Bốn tuổi Diệp Nhị quay đầu trở lại thấy Diệp Nhất đang chạy đến chỗ nàng đang trốn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại cùng một chỗ, bộ dạng liền muốn khóc, vội vàng trốn ra phía sau thân mình quản gia, kéo ống quần quản gia nhếch miệng ô ô than nhẹ.

Quản gia xem bộ dáng của Diệp Nhị cười ha ha: "Nhị tiểu thư sợ tỷ tỷ ngươi sao?"

Diệp Nhất xem bộ dáng sợ hãi mình của Diệp Nhị mà đắc ý, cũng không trông nom muội muội có nguyện ý hay không, một phen đem nàng ôm vào l*иg ngực, cọ lên đầu nhỏ của nàng: "Muội muội, có nghĩ đến tỷ tỷ không?".

"Không cần, không cần". Diệp Nhị liều mạng giãy dụa lại giãy không ra ôm ấp của Diệp Nhất, cánh tay bé nhỏ ngắn ngủn đẩy đẩy ra đều vô dụng. Dù sao tám tuổi với bốn tuổi, cách xa quá lớn.

Diệp Nhất đối quản gia nói: "Ta mang muội muội của ta đi chơi một hồi nha".

Quản gia mỉm cười gật đầu, Diệp Nhị kinh hãi, hoa tay múa chân tiếp tục hô to: "Không cần! Không cần!". Chính là Diệp Nhất đều cho tiếng la của nàng là không khí, trực tiếp đem Diệp Nhị mang đi mất rồi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: các vị tối hôm qua bình an đêm trôi qua vui vẻ sao? Ngày sinh Khổng Tử khoái hoạt yêu!

Phỏng chừng bánh mỳ tối hôm qua lại hội uống treo, ân hừ!

Vì thế ngày mai buổi sáng tất cả mọi người hảo hảo ngủ nga ~

Ngày mai đình càng một ngày, chúng ta ước hẹn thứ hai lão thời gian ~ ngượng ngùng trong nháy mắt ING.