Chương 38: Đêm thứ 38.....

Cuộc sống của Khuất Dĩ Lộ ở Diệp Gia cực kì vui vẻ, ngoại trừ thỉnh thoảng đem dược liệu Đông y bổ sung toàn bộ vào phòng dược liệu ở cách vách cho Diệp Nhất, đại đa số thời gian nàng đều ở trong phòng khám tư nhân trong tòa nhà chính rộng khoảng ba trăm mét. Phòng khám tư nhân trên cơ bản là một bệnh viện chính quy thu nhỏ, tất cả các thiết bị đều có, thậm chí còn có thể tiến hành cấp cứu và giải phẫu những ca phức tạp. Phòng ngủ của Khuất Dĩ Lộ được nối liền với phòng khám bằng một hành lang dài. Khuất Dĩ Lộ là kiểu người thích gây rối từ trong nội tâm ra tới vẻ bề ngoài, nàng ghét phải đi qua mấy tấm ván gỗ vừa lạnh vừa cứng ở ngoài hành lang mỗi ngày, việc này ảnh hưởng đến tâm tình mỗi buổi sáng của nàng, vì thế nàng liền treo một vài chậu cây xanh nho nhỏ trên mấy cây cột ở hành lang, bên trong trồng mấy loại bông hoa gì đó, như vậy tâm tình của nàng mới có thể thoải mái để bắt đầu làm việc vào mỗi buổi sáng.

Thất tiểu thư của Diệp Gia bôn ba vào thế giới giải trí, là một trong những thành viên rất oai phong của một nhóm nhạc, bình thường luôn là thần long thấy đầu không thấy đuôi, một lần ngẫu nhiên đi qua hành lang có không khí ấm áp được Khuất Dĩ Lộ bài trí cảm thấy cuốn hút. Ánh mặt trời mùa hè chiếu vào từ phía trước, bên cạnh còn có treo mấy chậu hoa lơ lửng trong không khí, làm cho người ta có cảm giác đây quả thực là lạc vào thế giới thần tiên. Diệp Thất tháo kính râm xuống cảm thán – đây quả là cảnh đẹp thứ hai có thể so sánh với cây cối trong hoa viên của Diệp Gia.

Khuất Dĩ Lộ sau khi biết kiệt tác của mình được khen nên đắc ý thật lâu, nhưng mà Diệp Nhất lập tức liền cho nàng ra khỏi cửa lớn của Diệp Gia để chạy theo phía sau Diệp Thất, điều này trong lúc nhất thời làm cho nàng không thể tiếp nhận.

"Bác sĩ Khuất không phải luôn than phiền bị nhốt sâu ở trong Diệp phủ rất buồn rầu không được tự do sao? Vừa khéo trong khoảng thời gian này cho ngươi đi ra ngoài hít thở không khí để thay đổi tâm trạng một chút, chẳng lẽ không phải là chuyện tốt sao?" Diệp Nhất nói như thế, "Huống chi muội muội của ta trở thành người trong giới giải trí mà tên vũ sư kia luôn bố trí cho nàng những động tác vũ đạo đòi hỏi phải có kỹ thuật cao làm cho đầu gối của nàng bị thương, ta nhìn thấy thế nào cũng thật đau lòng, nên nhờ bác sĩ Khuất chiếu cố Thất tiểu thư nhà chúng ta nhiều hơn".

"Đây là việc ta phải làm mà ..." Tục ngữ đã nói như thế nào nhỉ? Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn, công việc ở Diệp Gia là nhận tiền lương từ các nàng nên không có cách nào để từ chối được yêu cầu a. Vậy Diệp Tổng, ta sẽ toàn tâm toàn ý hoàn thành công việc một cách tốt nhất!

Vì thế Khuất Dĩ Lộ liền bắt đầu đem cuộc sống phóng đãng của mình vẽ một vòng tròn mở rộng tới thế giới giải trí.

Thế giới giải trí quả nhiên mỹ nhân nhiều như mây, tưởng chừng như làm cho Khuất Dĩ Lộ nhìn thấy liền hoa cả mắt. Mặc dù nàng chỉ ở chung chỗ – nữ nhân lạnh lùng, chính là mỹ nhân trước mặt, cũng không phải là mỗi ngày đều liếc mắt đưa tình một phen rồi thì thế nào cũng phải lên giường, cho nên Khuất Dĩ Lộ đi theo Diệp Thất bước vào thế giới giải trí tới nay mỗi ngày đều thật sự rất đầy đủ – lại gần những ngôi sao nữ khác nhau, xin số điện thoại, đôi khi dùng bàn tay sờ sờ một tí lên bả vai, mà cuộc sống khi đó thật sự là sung sướиɠ, trên cơ bản nàng cũng có chút quên mất bản chất của công việc là cái gì.

Nhóm của Diệp Thất có một người tên gọi là Cung Mặc, Khuất Dĩ Lộ lần đầu tiên nhìn thấy nàng thì ánh mắt đã không thể nào dời khỏi được người của nàng. Khuôn mặt thon, lông mày mảnh khảnh, ánh mắt tuy rằng nhỏ nhưng khi cười rộ lên thì bộ dáng đặc biệt câu nhân, mái tóc xoăn dài được nhuộm thành màu nâu gợi cảm, thường xuyên mặc váy ngắn có họa tiết mà Khuất Dĩ Lộ thích nhất – da báo, cặp chân dài thon thả trắng ngần, thường hay ở trước mặt Khuất Dĩ Lộ đi qua đi lại a, tuy rằng không cùng nàng nói chuyện nhiều, nhưng mà Khuất Dĩ Lộ cảm thấy được hồn phách của mình đã sớm bị nữ nhân này câu dẫn đi mất rồi.

Nhưng mà Cung mỹ nhân lại có vẻ đặc biệt chán ghét Khuất Dĩ Lộ, thực ra Khuất Dĩ Lộ cũng nhận thấy chính mình là một con khỉ có chút nóng nảy, lần đầu tiên gặp mặt đã nhịn không được mà nhéo cái mông xinh đẹp của Cung Mặc một phen, làm cho người ta sợ tới mức phải hét lên. Thật ra Khuất Dĩ Lộ không phải là người xấu xa gì, do trong lòng nôn nóng muốn phân tích vòng ba của Cung Mặc lớn bao nhiêu.

Nói như vậy, một thục nữ nếu đã từng phải trải qua việc bị gặp gỡ quấy rối thì biểu hiện có lẽ phải trấn định hơn, trên cơ bản có thể là hung hăng trừng liếc mắt một cái, hoặc rõ ràng có thể dùng hết sức lấy giày cao giót mà nghiền trên chân của đối phương, thậm chí có người còn cắn môi, ánh mắt mang theo tia sáng giống như hận là không hận mà nhìn đối phương, nếu quả thực như vậy có thể làm tan chảy hồn của Khuất Dĩ Lộ. Nếu như là một tiểu cô nương chưa biết thế sự, thì sẽ giống như Cung Mặc hét lên thật to hoặc là lớn tiếng chất vấn tới xác suất tỷ lệ khá cao. Đương nhiên những điều nêu ở trên đây cũng chỉ là vấn đề về tỷ lệ, cho nên Khuất Dĩ Lộ nghĩ Cung Mặc thực sự có thể còn chưa có bị ăn...

Một vưu vật như vậy còn chưa có bị ai nếm qua, thật sự là làm cho người ta rục rịch a.

Chỉ tiếc là mộng đẹp của Khuất Dĩ Lộ cũng không được duy trì lâu, hai ngày sau liền phát hiện Cung đại mỹ nhân đi theo sau một tiểu cô nương có tên là Tả Thiên, vẻ mặt si mê nhìn đối phương, giống như có thể hiến thân bất kì lúc nào. Khuất Dĩ Lộ chịu đả kích rất lớn, nguyên lai mỹ nhân không phải thanh thuần, mà nàng chính là không cho phép bản thân phóng đãng trước mặt người khác mà thôi...

Một thời gian dài Khuất Dĩ Lộ cũng không có nghĩ tình cảm trong lòng sẽ tới gần đến mức như vậy, cho nên nàng không dễ dàng chịu buông tha cho Cung Mặc mà càng nghĩ nhiều biện pháp để tới gần Cung Mặc hơn. Nàng làm quân sư tình yêu cho Cung Mặc, khiến cho nàng theo đuổi Tả Thiên thành công. Cung Mặc cũng có thể nói là một người không có lương tâm, theo đuổi được người trong lòng liền vứt Khuất Dĩ Lộ sang một bên, mà tên đáng thương này trong lúc nhất thời cô đơn lạnh lẽo vạn phần liền nổi lên nhớ thương với Diệp Thất, Tiểu Thất sợ tới mức mỗi lần nhìn thấy nàng đều bỏ chạy trối chết, vô cùng buồn rầu cho nên Khuất Dĩ Lộ bớt phóng túng lại, đặt hết tâm tư tình cảm vào trong việc nghiên cứu y học.

Ta bất quá chỉ là ham chơi một chút, cả đám các ngươi một chút phản ứng với ta cũng không có sao? Hừ, xa cách đi, ta là ta còn chờ tiểu công chúa thanh thuần như nụ hoa chưa biết đến thế sự của ta xuất hiện...

Thực ra mấy năm nay Khuất Dĩ Lộ cũng hoàn toàn không có cái gì khác để làm, không muốn đi theo nhóm thục nữ kia đi ra ngoài lêu lổng nữa, nàng đem tất cả sách thuốc mà lão sư cấp cho mình ra xem, đột nhiên phát hiện một phương thuốc cổ truyền có thể cải thiện thể chất luôn sợ lạnh của Diệp Nhất, trong buổi tối đó hưng phấn thật cao nên liền đi đến hướng phòng của Diệp Nhất muốn đem phương pháp này nói cho Diệp Nhất biết, kết quả vừa đi đến phòng chuẩn bị gõ cửa thì cửa đã mở ra, Diệp Nhị từ trong phòng đi ra ngoài.

Diệp Nhị cùng Khuất Dĩ Lộ đối mặt, vẻ mặt kích động khác thường, ánh mắt liền nhanh chóng dời đi, sắc mặt cực kì đỏ, trong tay cầm cái áo của mình cũng không nói cái gì đã bước nhanh rời khỏi.

Khuất Dĩ Lộ đứng tại chỗ suy nghĩ về việc Diệp Nhị tìm Diệp Nhất để làm cái gì? Đã tối khuya lại còn có vẻ mặt kích động, thêm với sắc mặt ửng đỏ khẳng định là làm mấy chuyện không được đứng đắn, nhưng mà đây không phải là điều quan trọng, thật kì lạ, nhưng suy cho cùng cũng cảm thấy thật kì quái là sao? Khuất Dĩ Lộ cật lực suy suy nghĩ nghĩ, thì Diệp Nhất đang nằm nghiêng trong phòng lười biếng mở miệng:

"Bác sỹ Khuất có việc gì sao? Sao không tiến vào?"

Đột nhiên trong đầu Khuất Dĩ Lộ hiện lên một tia chớp – phải, kì quái nhất là cột tóc bằng bi thép của Diệp Nhị không thấy đâu!

Chẳng lẽ hai tỷ muội này rốt cuộc lên giường với nhau sao! Lòng hiếu kì tò mò bà tám của Khuất Dĩ Lộ ầm ầm nổ mạnh. Nàng cũng muốn hỏi Diệp Nhất nhưng rồi lại cảm thấy với cá tính của Diệp Nhất thì nhất định sẽ không nói, đến hỏi Diệp Nhị? Không chừng sẽ bị nàng thẳng tay cắt cho một dao... Tuy rằng bình thường khí tràng của Diệp Nhị mạnh mẽ như vậy, nhưng vừa rồi bộ dạng mặt đỏ tim đập như vậy rõ ràng chính là một người chỉ biết nằm yên cho người ta đùa giỡn a! Một người kiêu ngạo mà bị người khác vạch trần như vậy, tỷ lệ thẹn quá thành giận nhất định cao đến kinh người.

Khuất Dĩ Lộ rối rắm muốn chết.

Khuất Dĩ Lộ đi tới phía trước, Diệp Nhất cùng Diệp Nhị chính xác là lên giường, bi thép cột tóc của Diệp Nhị chính là bị Diệp Nhất dùng miệng cắn từng viên từng viên kéo xuống.

Đêm nay Diệp Gia mở tiệc tân niên, Diệp Nhất quấn quít lấy Diệp Nhị khiêu vũ, Diệp Nhị bị bộ dáng xinh đẹp của Diệp Nhất làm cho mặt đỏ tai hồng, chỉ biết đứng dựa vào tường không dám nhìn Diệp Nhất, lại càng không dám động đậy sợ va chạm vào thân thể của nàng. Diệp Nhất lại càng muốn làm cho nàng tới gần thì Diệp Nhị càng chạy trốn, ai ngờ Diệp Nhất đột nhiên té xỉu, làm vỡ một cái bàn làm bằng thủy tinh, bả vai bị thủy tinh đâm bị thương, Diệp Nhị sợ tới mức hồn phi phách tán – hồn vía lên mây.

Đem Diệp Nhất đưa đến phòng của nàng, Diệp Nhị lấy thuốc ra băng bó cho Diệp Nhất, thực ra cũng không có gì quá nghiêm trọng nhưng bởi vì Diệp Nhị chỉ cần thấy tỷ tỷ của mình chảy máu thì khổ sở như sắp chết đi vậy, nước mắt từng đợt rồi lại từng đợt rơi xuống, tức giận Diệp Nhất lại để cho bản thân mình bị thương, lên đối với Diệp Nhất rống lên một chút.

Diệp Nhất bình tĩnh nhìn Diệp Nhị, thản nhiên cười nói: "Nhị, ngươi biết không? So với tất cả huynh đệ tỷ muội khác trong nhà, ta là người giống mụ mụ nhất, ngay cả thân thể cũng giống".

Hai mắt Diệp Nhị ngay cả chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Diệp Nhất, giống như là đã đoán trước được điều gì đó nhưng lại không thật sự tin tưởng, chỉ còn chờ Diệp Nhất tự mình mở miệng.

"Có thể ta... Không còn nhiều thời gian lắm". Cuối cùng, mặc dù ngoài ý muốn, nàng vẫn phải nói ra những lời này.

"Ngươi nói cái gì..." Con người luôn luôn có chút ngu ngốc, rõ ràng là đã nghe thấy được lại muốn hỏi thêm một lần, chẳng lẽ hi vọng muốn nghe được câu trả lời tiếp theo là kết quả không có giống với câu trước hay sao?

Diệp Nhất cười thật yếu ớt: "Đến đây Nhị, để cho tỷ tỷ ôm một cái được không".

Diệp Nhị chậm rãi bước tới phía trước, trong lòng nghĩ tới lời Diệp Nhất vừa nói, trong lòng nặng giống như ngàn cân, làm cho cả người cũng nặng nề. Diệp Nhất vuốt ve mặt của nàng rồi bắt đầu nhớ lại thời điểm lúc còn nhỏ Diệp Nhị cùng nàng làm những chuyện đối nghịch, Diệp Nhị nghe như thế nào cũng có chút kiểu giống như là hồi ức suốt đời, làm cho nàng vừa kinh vừa sợ, cả người đều bắt đầu phát run, nước mắt lại lã chã rơi xuống, những lời nàng nói ra lại càng không có ăn khớp với nhau:

"Tỷ tỷ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Ta không muốn ngươi có chuyện gì, rốt cuộc là làm sao... Làm thế nào thì mới tốt? Đến cuối cùng là bị bệnh gì a..."

Diệp Nhất nâng phần thân trên của mình lên cao, đỡ lấy cái ót của Diệp Nhị, hôn lên.

Diệp Nhị có chút giật mình, nghĩ muốn lui về phía sau, nhưng bởi vì tay của Diệp Nhất vịn ở phía sau gáy của nàng, căn bản là trốn không thoát được cái hôn của nàng. Nụ hôn của Diệp Nhất thực ôn nhu lại triền miên, làm cho năng lượng trong thân thể của Diệp Nhị lần nữa lại mất đi, rất nhanh chóng hoàn toàn không thể nhúc nhích.

"Đừng, tỷ tỷ..." Âm thanh phản kháng của Diệp Nhị nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn, Diệp Nhất rời khỏi môi của nàng, nhìn thấy đầu của muội muội cúi thấp không biết đang nhìn ở nơi nào, hai mắt tỏa ra tất cả đều là ngượng ngùng cùng không biết phải làm sao. Bộ dáng ngượng ngùng như thế này cực kì giống với nàng trước đây.

Diệp Nhất vịn cằm, nâng mặt của nàng lên: "Nhị, ta sợ một ngày nào đó đột nhiên không còn được nhìn thấy ngươi nữa... Ta không muốn còn lại tiếc nuối ở đời này". Tay nàng vói vào bên trong áo lông màu đen của Diệp Nhị, chạm đến vòm ngực mềm mại của nàng, "Ngươi có biết, hay là vẫn biết, tình cảm của hai chúng ta không giống với tình cảm tình bình thường của những tỷ muội khác, có phải hay không?"

Diệp Nhị cảm nhận được cái chạm của Diệp Nhất, rõ ràng như vậy, ngón tay lạnh như băng đang đặt trước lòng ngực của nàng, ngay vị trí của trái tim. Diệp Nhất nắm giữ một bên ngực của Diệp Nhị, nhẹ nhàng vuốt ve, lơ đãng đảo qua chỗ mẫn cảm kia, bất quá chỉ qua ba lượt, chỗ mẫn cảm kia liền sung huyết cứng lên.

Diệp Nhị cảm thấy trên mặt nóng như hỏa thiêu, không nhịn được liền gọi tên của Diệp Nhất, một lần rồi lại một lần, không biết là muốn ngăn cản động tác tay của tỷ tỷ làm cho người ta trở nên khổ sở hay chính là phát tiết một cách vô ý thức, nhưng đối với Diệp Nhất, đây chính là một loại âm thanh rêи ɾỉ câu dẫn người khác.

"Vì sao nhất định phải... Như vậy..." Thanh âm của Diệp Nhị mang theo một chút nức nở nghẹn ngào, "Ta có thể là muội muội của ngươi cả đời, ta cũng có thể dùng thân phận của muội muội để yêu ngươi cả đời, như vậy không được hay sao? Tỷ tỷ, ta không hiểu vì cái gì..."

Diệp Nhất liền mạnh mẽ đẩy ngã Diệp Nhị, ngậm một bên lỗ tai của nàng vào trong miệng: "Ngươi yêu ta, đúng hay không? Ta không có oan uổng ngươi. Ngươi yêu ta, lòng ngươi là của ta, thân thể cũng là của ta, cả người của ngươi đều có thể cam tâm tình nguyện cống hiến cho ta".

"Chúng ta là tỷ muội... Tỷ muội, tỷ muội ruột thịt!" Diệp Nhị vô lực phản bác.

"Thì đã sao? Ngươi cũng có thể là tình nhân của ta". Diệp Nhất hôn mu bàn tay của nàng, sau đó lại hôn lên môi nàng, "Ta đã không muốn nghĩ tới cái gì đồng tính, cái gì tỷ muội. Giờ phút này là chúng ta yêu nhau, nên hưởng thụ phần vui sướиɠ này, không ai có đủ tư cách định ra nhiều qui định cứng nhắc như vậy, nghe lời những người khác nói đều là người ngu xuẩn. Mà cái gọi là cảm giác tội ác này vốn đã không nên tồn tại. Mà hiện tại, ngươi không phải là muội muội của ta, ngươi chỉ cần yêu ta thật nhiều, cảm thụ ta thật tốt, là được rồi..."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: không có internet thật sự là thống khổ a, tựa như MY tiên thủy nói đích tựa như con cá ly khai thủy. . Ai