Chương 1: Hôn lễ

Năm 6 tuổi, lần đầu tiên Kiều Nhược Tinh gặp người ấy dưới danh nghĩa là chú cháu.

Năm 14 tuổi, Kiều Nhược Tinh vì yêu mà ganh tị, suýt nữa làm hại người chú yêu mất đi tương lai.

Năm 17 tuổi, Kiều Nhược Tinh mặt dày mà leo lên giường chú, quyến rũ chú, cầu xin chú yêu mình. Nhưng chú từ đầu tới cuối một chút cũng không thương xót cô. Nửa năm bên nhau, chú chỉ đối với cô hai chữ đó là "Chán ghét". Nhưng cô vẫn yêu chú, như con thiêu thân mà lao tới... Nhưng cuối cùng chú lại làm ngơ, để mặc cô bị người khác hủy hoại giấc mộng Violin. Thậm chí mất đi cả đứa con tội nghiệp của hai người.

Năm 18 tuổi, Kiều Nhược Tinh quyết định sẽ không yêu chú nữa. Mặc kệ người nhà ngăn cản, người đời cười chê mà lên xe hoa với một người hơn 60 tuổi.

Nhưng đêm trước hôn lễ, chú tìm tới xin cô đừng bỏ rơi chú?

Thành phố A.

Mọi người truyền tai bàn tán về hôn lễ xa hoa bậc nhất từ trước tới nay của thành phố A. Nghe đâu, nhị tiểu thư của Kiều gia lại đi kết hôn với một tỷ phú đã hơn 60 tuổi. Ai cũng tiếc thương cho cô gái , cô gái cũng chỉ mới 18 tuổi nhưng lại được mọi người biết tới là mỹ nữ nhất nhì của thành phố.

Nhị tiểu thư tên Kiều Nhược Tinh, là con gái của chủ tịch có khách sạn lớn nhất cả nước. Người cô sắp lấy là một người đàn ông hơn 60 tuổi tên Lâm Hàn Văn, mọi người chỉ biết ông là một tỷ phú giàu có khá kín tiếng, thậm chí còn không biết ông kinh doanh về ngành gì.

Trong lễ cưới, khi cánh cửa mở ra. Cô dâu xinh như hoa liền tiến vào dưới sự vỗ tay cùng hò reo của người khác.

Kiều Nhược Tinh tay cầm hoa linh lan, tay còn lại nắm chặt tay của ba mình, khuôn mặt lạnh nhạt tiến về phía chú rể của mình.

Cô đưa mắt nhìn một vòng, trong phòng lớn có đủ tất cả mọi người. Ngay cả hắn... Người đàn ông cô từng yêu đang ngồi trong một góc khuôn mặt bơ phờ không chút cảm xúc. Đêm qua, người này đã tới tìm cô, cầu xin cô cho hắn ta một cơ hội. Nhưng đã bị cô từ chối, cô còn tưởng hôm nay hắn ta sẽ không xuất hiện ở đây.

"Tiểu Tinh, nếu hối hận bây giờ còn kịp." Ba cô bỗng nhiên nắm chặt tay cô, giọng nói không vui không buồn. Có lẽ chính ông ấy cũng đã thua bởi sự bướng bỉnh của cô.

"Sẽ không, thưa ba." Cô bất giác run lên, nghiêng đầu nhìn ba mình. Phát hiện chỉ qua một đêm ông ấy đã già đi rất nhiều. Là cô bất hiếu khiến ông ấy lo lắng.

Sau đó, cô lại nhìn về phía gia đình của mình, mẹ nhìn cô hai mắt đỏ hoe, anh trai nở nụ cười buồn man mác. Ngay cả bà nội, người vốn không ưa cô cũng thất vọng không thôi.

Nhưng, cô không thể... trước đây là cô quá ích kỉ.

Rất nhanh, cô đã đứng trước mặt chú rể.

Lâm Hàn Văn tuy nhiều hơn ba cô 10 tuổi, nhưng cũng không già hơn ba cô bao nhiêu. Ông ta tướng người rất cao, tầm 1m8. Người không hề có chút mỡ thừa, khuôn mặt nhìn còn rất phong độ cho thấy hồi trẻ có thể đã khiến biết bao nhiêu cô gái say đắm.

"Mong ông sẽ chăm sóc tốt cho con gái tôi, con bé còn nhỏ có gì..." Rõ ràng Kiều Chính Đông từ trước tới giờ luôn là người hiên ngang không sợ trời đất, nhưng lúc này vì con gái bảo bối mà lùi bước.

"Sẽ không, tôi sẽ bảo vệ em ấy bằng cả mạng sống của mình." Lâm Hàn Văn hứa hẹn, mà thực sự sau này ông ấy đã dùng tất cả mọi thứ để cưng chiều cô, thậm chí không tiếc tính mạng mà bảo vệ cô.

"Hôm nay em rất đẹp." Lâm Hàn Văn nắm lấy tay cô từ tay ba xúc động nói, đôi mắt cũng có chút ướt khóe mắt vẫn không giấu được ý cười.

"Ngài cũng vậy." Kiều Nhược Tinh mỉm cười xã giao.

Sau một loạt phát biểu dài ròng của MC là tiết mục trao nhẫn, Lâm Hàn Văn hạnh phúc cầm nhẫn lên xỏ vào ngón tay cô.

Kiều Nhược Tinh nhìn chiếc nhẫn đắt đỏ được cẩn thận đeo lên tay cuối cùng cũng không chịu nổi mà rơi nước mắt, trước kia cô từng mong rằng bản thân sẽ cùng người mình yêu nhất đeo lấy nó. Nhưng tất cả kế hoạch đều bị chệch hướng.

Hôm nay ngay tại đây, cô có một hôn lễ xa hoa, một chiếc váy cưới xinh đẹp,... nhưng cô lại đi lấy một người mình không yêu.

"Đừng khóc, hôm nay là hôn lễ của chúng ta." Lâm Hàn Văn bỗng lo lắng lau nước mắt cho cô.

"Sau này tôi sẽ để em mỗi ngày đều cười." Ông hứa hẹn.

"Được." Kiều Nhược Tinh gật đầu.