Chương 1

Ta là một Hải yêu giống đực

bị lưu vong*,

nguyên nhân lưu vong không rõ.

(*Sống, tạmị bợ nơi nào đó không phải là quê, hương.)

Nhưng

mà ta nghĩ, hẳn là

bởi vì cái

đuôi

cực

kỳ xinh đẹp cùng giọng hát uyển chuyển êm tai

của

ta khiến cho những Hải yêu khác ghen ghét phát cuồng, lúc này mới

trục

xuất

ta ra khỏi vùng biển rộng lớn

bao

la kia.

Tuy rằng

ta

bị đồng

tộc

tàn nhẫn

trục xuất,

nhưng

ta cũng không để ý,

chỉ là rời đi những người ái mộ âm nhạc của

ta,

ta cảm

thấy vô cùng

hư không.

Nhớ đến bộ

dạng

bọn

họ cầm ốc

biển

vỏ sò

hô hào ném vào

người ta,

còn

có bộ

dạng

cầm

tảo biển treo ở

trên

cổ ta, ta

thường thường

sẽ bởi vì

lực tay của bọn

họ quá lớn mà

bị siết đến nghẹt thở, bọn họ

thật

sự là

quá

nhiệt

tình, ta

cũng

nhiệt

tình

hát

vang

một bài để

đáp

lại bọn họ!

Nhưng

hiện

tại

không

còn

cơ hội.

Chương 02.

Ta

bơi

trong

biển không

hề có mục đích,

thỉnh

thoảng

há miệng ăn chút cá nhỏ cho đỡ đói,

cũng là

trôi qua không

tệ.

Đồng

tộc

của

ta

thích ăn

thịt

người,

thích ăn

nhất

chính



trẻ

con,

lúc

trước

ta

cũng ăn,

nhưng



hiện

tại

ta không ăn.

Bởi vì có một ngày khi

ta nằm dài

trên rạn đá ca

hát,

có một đứa

bé đi

theo người lớn ra

biển đánh cá,

một cơn sóng lớn đánh vào

trên

thuyền còn

tặng kèm một nhân ngư ăn

thịt,

người lớn

bởi vì

bảo vệ đứa



bị nhân như ăn

thịt kéo xuống

biển,

sau đó đứa

bé liền

bắt đầu chảy nước mắt

bè cho

ta,

một

bên

hát một

bên gọi cha,

giọng ca uyển chuyển động lòng người,

người nghe đều

bị động dung,

ta cực kỳ vui vẻ,

há miệng

hát chung với cậu,

chúng

ta

hát khúc ca cũ

thành một khúc nhạc mới,

hát đến nhiệt

tình,

hát đến khí

thế đất cỗi

trời

hoang*.

(*地老天荒 địa lão thiên hoang: hình dung

thời gian rất dài.)

Nhưng

mà thể lực của

đứa

bé kém hơn

ta,

hát không

bao lâu liền mất tiếng, cách đó không xa

lại

bắt đầu có

sóng

lớn

quay

cuồng, mùi

máu

tươi

hấp dẫn càng nhiều nhân ngư ăn

thịt

bơi

về phía này, có

thể

đoán

được,

đứa

bé rơi xuống nước khẳng định sẽ có

kết cục giống như người lớn kia, lần đầu

tiên

gặp

được

một người

hát hợp tác ăn

ý với

ta như thế, không muốn cậu bỏ

mạng

như

vậy,

ta liền nhảy xuống biển đẩy thuyền

nhỏ lên bờ.

Chương 03.

Sau khi đứa bé

lên bờ được người cứu lên, ta

liền

an tâm lẻn

vào

biển

sâu.

Chờ mong lần

thứ

hai

hợp xướng cùng cậu,

ta không

bơi đến vùng

biển khác,

quyết định đặt chân ở chỗ này.

Nhưng

từ ngày đó trở

đi ta cũng chưa từng gặp

lại

đứa bé kia.

Cũng không biết đã qua bao

lâu,

chỉ

nhớ

nước biển

lạnh

mười vòng,

bầy

cá di

chuyển

mười

một,

mười

hai,

mười ba…

không biết bao

nhiêu vòng,

chúng

nó quá bận,

đi sinh

con,

sinh

con xong

lại đi,

đi kiếm ăn,

kiếm ăn xong

lại đi,

tóm

lại bầy



tới

tới

lui

lui,

đều

là gương

mặt

mới,

ta không



một

người bạn



nào.

Thỉnh

thoảng

ta sẽ nhớ

tới đồng

tộc của mình,

cũng sẽ nhớ

tới đứa



hợp xướng với

ta kia,

mỗi khi đến lúc này

ta

buông mình ở

trên rạn đá ca

hát,

để

biểu đạt nhớ nhung của mình.

Hôm

nay

ta

nằm

liệt

trên

rạn đá

cách bờ



chút gần,

các

thôn dân

nhiệt

tình

hào phóng,

ném về phía

ta không ít quà

tặng,



rau úng,

trứng

thúi,

còn



một

thứ

rất

nặng,

một

miếng sắt

lớn.

Chỉ

thấy một người râu dài

trong số đó vỗ vào đứa nhỏ

bên cạnh một cái: “Tên phá sản* nhà ngươi,

sao cái cuốc cũng ném đi

hả?!”

(*败家 bại gia: làm cho gia đình lụn bại.)

Nghe

giọng

điệu

của

người

nọ,

hình

như là vật

rất

quý,

không

nghĩ

tới

tiếng

ca của ta

ở đây được hoan nghênh như vậy, ta

kích

động

há miệng,

có lẽ là

há quá lớn, có

hơi toét đến tai, đang muốn hát cho

bọn

họ một bài

nữa,

kết

quả cổ họng còn

chưa

phát

ra tiếng,

bọn

họ đã

chạy

không còn

bóng

dáng.

Nhưng

không sao, mỗi

ngày

ta sẽ đến

và biểu diễn vì bọn

họ,

bằng

không

cuộc

sống

của

bọn họ ngoại trừ làm

việc

chính là

làm việc,

cũng

quá buồn tẻ rồi.

Chương 04.

Từ sau ngày đó,

mỗi ngày khi

thái dương vừa xuống núi

ta liền xuất

hiện,

hát lời ca quen

thuộc,

hy vọng có

thể mang đến mộng đẹp cho các

thôn dân.

Đừng

hỏi

ta vì sao không

hát ở ban

ngày,

đổi

thành

lui

tới vào buổi

tối.

Hỏi

chính



thôn dân quá

nhiệt

tình,

đồ vật

ném

tới đây quá

mức đa dạng,

ta



chút ăn không

tiêu.

Cứ

như vậy bình

an vô sự qua

một đoạn

thời gian.

Tối

hôm đó

ta

theo

thường lệ cầm

theo ốc

biển nhỏ của

ta chuẩn

bị mang

tới âm

thanh

tự nhiên cho các

thôn dân,



trong khoảnh khắc

ta cầm ốc

biển lên,

liền có một cái lưới lớn rơi

từ

trên

trời xuống

bọc lấy

ta.

Ta

từ khi sinh ra đến giờ,

chưa

từng chịu qua đối đãi như vậy,

ta giãy giụa,

ta nhảy lên,

ta

từ

từ nhắm

hai mắt,

nhưng

bọn

họ người đông

thế mạnh,

ta nhất

thời

bị

bọn

họ giữ chặt.

Cũng

trách

ta

mấy

năm gần đây sống quá

an

nhàn,

đối với đồ ăn

cũng không để ý,

kỹ xảo săn

mồi đều bị

ta quên ở sau đầu,

thời gian dài không vận động,

khiến

cho

tứ

chi vô

lực,

cơ bắp

lỏng

lẻo…

Bọn

họ

tay đấm chân đá với

ta,

còn đặt mông ngồi lên cái đuôi của

ta,

có người

bóp miệng

ta ra,

đổ vào một loại chất lỏng khó ngửi,

ta lập

tức cảm

thấy cổ

họng nóng rát một

trận,

ta



to miệng,

lại không phát ra

bất kỳ âm

thanh nào.

Ta phẫn nộ,

cái đuôi dẻo dai khỏe mạnh quẫy ở

trong cái lưới cũ nát,

bọn

họ đè

ta

hồi lâu,

dần dần

hết sức,

đã không còn giữ nổi

ta.

Đúng

lúc

ta phá

lưới



ra,

chỉ

thấy

một

thứ đồ vật

màu bạc

lấp

lánh đâm về phía

ta,

ta không kịp

trốn,

chỉ



thể

hoảng sợ

nhắm

nghiền

hai

mắt.

Đau đớn

trong dự đoán không

tới,

ta

thật

cẩn

thận

mở

mắt

ra,

liền

thấy

một

tiểu dã

nhân ăn

mặc

hở

hang…

a không phải,

người bắt



cầm xiên đứng

trước

mặt

ta,

đang giằng

co với

những

thôn dân kia.

Người

đàn

ông râu ria xồm

xoàm

cầm

đao đứng đầu, hung thần ác sát, nói

với

người

bắt

cá: “Đứa nhỏ ngươi mau tránh qua một bên, quái…

quái

vật rắn này mỗi

tối

đều ở

đây

gào,

khiến

trong thôn chó

sủa

trẻ khóc,

ngủ một giấc với lão

bà,

chưa

được

hai cái đã

bị hắn dọa bắn, còn

có để người sống hay không a!

Hôm

nay ta không thể không gϊếŧ chết hắn!”

Chương 05.

Đại

hán

càng

nói

càng kích động,

tay

cầm

mảnh bạc

nhỏ*

liền

muốn đâm về phía

ta,

nhưng

lần

này

ta không

hoảng sợ

nhắm

mắt,

bởi vì đằng

trước

ta



người bắt



cầm

cái xiên bảo vệ

ta.

(*Này là cái dao á mà do công kì biết nó gọi là j^^.)

Bả vai nho nhỏ của cậu không dày cũng không rộng,

lại cho

ta một loại cảm giác rất an

tâm.

Người

bắt

cá không nói lời nào, một

cái

xiên

liền

đánh

rớt mảnh bạc nhỏ của

đối

phương xuống đất, ta

muốn

reo

hò vì

cậu,

nhưng không phát ra

âm thanh

nào,

chỉ giương

miệng a a

ô ô.

Ta rất khổ sở,

ta rốt cuộc không có cách nào ca

hát,

nước mắt chảy ra

từ

hốc mắt,

rơi xuống đất,

liền

thành một viên pha lê lớn,

lóe sáng

trong đêm đen.

Đám

người xấu kia

nhìn

thấy viên pha

lê dưới đất,

lập

tức

hai

mắt

lóe sáng*,

từng

người

nằm

rạp xuống đất

tranh

nhau

cướp đoạt viên pha

lê kia.

(*眼冒金光 nhãn mạo kim quang.)

Ta cảm

thấy xem

thường,

thật sự là việc lạ ít

thấy.

Người

bắt

cá thấy thế, kéo đại

hán

kia,

đầu tiên là đấm

gã hai cái, lại hỏi: “Thuốc giải đâu?”

Đại

hán

lắc đầu

nói: “Không



thuốc giải,

ngươi

cho

hắn uống

thuốc giải

làm gì,

ngươi

còn

thích

nghe

hắn gào sao!?”

Người

bắt

cá cả

giận

nói:

“Cắt

đứt

đường

tiền

tài

của ta!” Dứt lời liền đánh đại

hán

một trận tàn nhẫn.

Đại

hán bị đánh ủy khuất,

ôm đùi

người bắt

cá,

khóc

cầu,

“Đừng đánh

a,

sao

ta

lại

cắt đứt đường

tiền

tài

của

ngươi?”

Người

bắt

cá nói: “Hàng đêm ta

rời

bến đánh cá, dựa vào

hắn,

ta mới có

thể

theo

tiếng

mà về, này cũng là

nhỏ,

quan

trọng

là... lúc

những nhân ngư

ăn thịt,

quái

vật biển sâu đánh nhau, chỉ cần hắn

gào

một cái, sức chiến đấu của đối

phương liền giảm nhiều,

ngươi

nói

có phải ngươi chặt cánh tay ta, phá

đường tiền tài

của

ta?”

Đại

hán bối

rối,

ta

cũng bối

rối.

Không

nghĩ

tới

tiếng

ca của ta

lại

trở thành

ngọn đèn sáng chỉ đường cho người bắt cá, hình tượng của ta

lập tức trở nên

cao

lớn.

Chỉ là nghĩ đến

hiện

tại giọng nói của

ta

hỏng rồi,

không có cách nào

trợ giúp người

bắt cá,

liền vô cùng

thương

tâm.

Nhưng

năng

lực

tự lành của tộc

ta vô cùng cường đại, chỉ cần

dưỡng cuống họng cho tốt, không lo

về sau không hát được.

Ta nhìn

thân

thể khỏe mạnh gầy nhưng rắn chắc của người

bắt cá,

lòng lại

tràn đầy

hy vọng đối với ca

hát

trong

tương lai.

Chương 06.

Các

thôn dân giống như đều rất sợ người

bắt cá,

sau khi

bị

hung

hăng đánh một

trận,

liền chạy

té cứt

té đái*.

(*屁滚尿流: Hình dung kinh hoảng

hoặc vui sướиɠ đến cực điểm.)

Bờ

biển gió nhẹ

hiu

hiu,

nơi xa sóng lớn quay cuồng,

giờ phút này chỉ còn lại

ta cùng người

bắt cá nhìn nhau dưới ánh

trăng.

Ta muốn

hiến một khúc ca để

biểu đạt lòng

biết ơn đối với người

bắt cá,

há miệng

thở dốc lại không phát ra chút âm

thanh nào.

Cậu

trầm mặc đi

tới,

kéo

tấm lưới rách xuống khỏi người

ta,

nhấc cái đuôi

ta liền lôi về phía

biển…

Sau khi bị

lôi

về trong biển,

nửa mặt ta

ngâm

trong nước biển, nửa người dưới nổi ở trên mặt biển, ngoại

trừ vành tai như phiến quạt cùng vảy trên cánh tay, bộ

dạng

của ta không có

gì khác với bọn họ.

Ta cùng người

bắt cá

trên

bờ cách

biển nhìn nhau,

thấy

ta chậm rãi đưa ốc

biển nhỏ đến

bên miệng,

người

bắt cá nhăn màu,

tay cầm xiên cá liền lao về phía

ta…

Chương 07.

Nhưng

ngày

mất

đi giọng nói buồn tẻ

mà lại gian nan.



bù vào chỗ

trống không cách nào ca

hát,

mỗi ngày

ta đều

bắt đầu cân nhắc ăn gì

thì

tốt.

Uống cá nhỏ đã nhiều năm như vậy,

thân

thể của

ta đều yếu ớt rồi,

bằng không cũng sẽ không

bị mấy

thôn dân ngu ngốc kia

bắt đi rót

thuốc.

Ngày

hôm đó ta

ở dưới đáy

biển

sâu

vồ được một con

cá mập sừng không lớn, lúc đang mổ

bụng, liền thấy một

người rơi

xuống.

Ta nhìn chăm chú,

chính là người

bắt cá đã cứu

ta lại suýt nữa

thì gϊếŧ

ta ngày đó.

Ta không rảnh lo

tiếp

tục ăn uống,

tùy ý cá mập sừng chậm rãi chìm xuống,

tiến lên đón được người

bắt cá,

thấy

hai chuỗi

bong

bóng nổi lên

từ

trong miệng cậu,

ta không chút suy nghĩ liền chặn lại miệng giúp cậu,

thuận

tiện

thổi

hai

hơi vào

trong miệng cậu.

Ta kéo người

bắt cá lên

bờ,

cậu

ho ra mấy ngụm nước

biển,

ngồi ở một

bên

thở dốc nhìn chằm chằm vào

ta.

Lần thứ hai gặp

được

người bắt

cá,

ta vô

cùng

vui

vẻ, lấy đuôi quét chân cậu.

Cậu ghét

bỏ đá cái đuôi của

ta qua một

bên,

nắm cằm của

ta,

khiến cho

ta

há miệng,

nhìn vào cổ

họng

ta.

Sau đó cậu

lại

nhấc

cái đuôi ta lên

kéo

đi, nhưng

lần này không phải kéo về

phía

biển, mà

là kéo về

hướng

trong thôn.

Chương 08.

Bị kéo đi ở

trên

bãi cát,

hạt cát mềm mại cọ qua vảy

ta,

đối với

ta mà nói là một loại

hưởng

thụ.

Nhưng

bị kéo đi

ở trên cục đá,

vậy

thì tương

đương

với

chịu

cực hình,

cảm giác kia hẳn là

không

khác

với

các thôn dân ở

trong

nhà

làm cá đánh vảy

là bao, nhưng

vảy của ta

vô cùng cứng rắn, chính

là không rụng một mảnh, chỉ là

phần

bụng

mềm

bị cấn có

chút

đau,

còn có chút cảm

giác

khác

thường.

May mà đoạn đường này không dài, khi người bắt cá

dừng

bước

lại,

ta thở phào nhẹ

nhõm

một

hơi,

bởi vì người bắt cá

nắm đuôi ta, cho nên

giờ

phút

này đầu ta

là hướng

xuống

dưới, lọt

vào

trong

tầm

mắt là mặt

lộn

ngược

của

một con chó, nhe răng sủa

như

điên

về phía ta.

Người

bắt

cá kéo xuống một con

sao

biển

màu vàng trên đầu tóc màu

vàng

của

ta, ném vào miệng chó một

cách

chuẩn xác

không lệch, chó đen

liền

ngừng sủa.

Được

rồi,

đó

là vật

trang sức xinh đẹp

ta vừa

nhặt được

hai

ngày

trước,

giờ phút

này đã

mất

mạng

trong

miệng

chó.

Chương 09.

Nhưng

không sao

cả,

mất đi sao

biển

này,

ta còn có

san

hô xinh đẹp, sứa xinh đẹp, rong biển, ốc

biển, hàu

biển…

Nhưng

sao

biển

kia là màu

vàng

a, rất xứng đôi với

màu

tóc của ta, ta

rất thích.

Nhưng

hiện

tại,

hiển

nhiên không phải là

lúc

đau lòng sao biển, người

bắt cá sau

khi

xử lý

chó

đen xong,

lại bắt đầu xử

lý đến ta.

Cậu lôi

ta đến

bên cạnh một cái chum đựng nước màu đen,

dùng sức nhấc cái đuôi của

ta lên muốn ném vào

trong nước,

nhưng

thân

thể của

ta

tự

ta

biết,

tuy rằng người

bắt cá có

thể kéo đi,

nhưng muốn nhấc lên liền không dễ dàng như vậy,

phải cần một lực cánh

tay rất mạnh,

ta nhìn

thoáng qua cánh

tay mảnh khảnh của người

bắt cá,

lòng khinh

thường.

Đúng

lúc

ta đang đắc ý,

không

ngờ

người bắt

cá vậy

mà ôm

ngang

cái đuôi

ta bế

ta

lên,

chỉ

nghe bùm

một

tiếng,

ta bị

ném vào

chum

nước,

nước không quá sạch sẽ

tràn

ra khỏi

chum

nước

từ quanh

người

ta.

Lúc chưa vào, ta còn

cảm

thấy

chum

nước

là cái chum nước to,

không nghĩ tới

sau

khi vào, chum này thế nhưng chật như vậy, thân thể

ta cuộn tròn ở

trong chum nước, đuôi đều bị

ép đến tê

rần.

Chương 10.

Kỳ thật cái chum này

căn

bản không

nhốt

được

ta, nhưng

đưa mắt nhìn lại, trong nhà này ngoại trừ con

chó

kia,

chỉ có cái

chum

này

đáng

giá,

ta suy xét

ở người bắt cá

cứu

ta một hồi, không đập nát

tài

sản của cậu.

Hơn nữa ta

có thể cảm nhận được người bắt cá

cũng

không

có ác ý,

chỉ là không biết cậu dẫn

ta về muốn làm

gì,

lòng

hiếu

kỳ khiến ta ngoan ngoãn ở

lại

trong

chum.

Bóng cây lắc lư

trong đêm,

ve kêu ếch gọi,

ta chán đến chết co quắp ở

trong chum đếm sao.

Chỉ nghe cửa kẽo kẹt một

tiếng mở ra,

người

bắt cá đi ra

trong nhà ném cho

ta

hai con cá mặn…

Cá mặn khô quắt xấu xí vô cùng,

còn

tản ra mùi

tanh mặn

thối

hắc,

ta cau mày,

ném vào ổ chó không chút do dự.

Trong

biển có

bao nhiêu là cá

béo khỏe

tươi rói chờ

ta ăn,

tại sao cậu sẽ cảm

thấy

ta

thích ăn

thứ này?

Người

bắt

cá đi

qua

nắm tóc ta

kéo

ra sau, làm cho

ta ngẩng

đầu lên, nhìn chằm chằm vào ta, trong mắt tràn ngập nghi hoặc.

Ta nắm ốc

biển nhỏ ở

trước ngực,

tích

tích

tích với cậu một

trận,

cậu

thật mau đã

bị âm nhạc

tuyệt vời của

ta

thuyết phục,

buông

bàn

tay nắm

tóc

ta,

xoay người

trở về phòng.

Không

được

bao

lâu,

cậu lấy ra

một

sợi dây thừng từ trong phòng trói ta lại, còn

tịch

thu

ốc biển nhỏ của

ta.