Chương 40: Khanh long phẫn nộ

Khương Tình nghe thấy tiếng Khanh Long, nhưng đối với cô hiện tại không gì quan trọng bằng việc làm cho nữ nhân dưới thân mình vui thích, vì thế lưỡi vẫn không dừng động tác, hai tay còn nắm lấy vòng eo mỏng manh của Hạ Nhi kéo sát gần mình hơn, khiến lưỡi cô đâm vào càng sâu.

Hạ Nhi không ngờ Khương Tình lớn mật như thế, nhưng chiếc lưỡi đó quá càn quấy, khiến thân thể cô càng lúc càng nóng, càng lúc càng muốn nhiều hơn, cô cố gắng giữ chặt miệng không cho tiếng rên thoát ra ngoài, nhẫn nhịn chịu đựng đến vô cùng khổ sở.

Khanh Long vẫn kiên nhẫn đưa tay lên gõ cửa, âm thanh vang lên khiến Hạ Nhi có chút sợ hãi, ngoài cửa có người a, đã vậy còn là hôn phu cũ của Khương Tình.

Cô thật muốn chết, nếu Khanh Long đi vào thấy "hôn thê" cũ của mình đang vì cô mà dùng lưỡi...

Nghĩ tới, thân thể Hạ Nhi liền chịu kí©h thí©ɧ cực lớn.

Khương Tình thấy Hạ Nhi mặc dù cố gắng kìn nén không phát ra tiếng, nhưng hơi thở càng lúc càng gấp gáp, cô biết Hạ Nhi lại sắp lêи đỉиɦ, liền lập tức đẩy nhanh tốc độ, điên cuồng ra vào trong khe hẹp ẩm ướt đó.

Hạ Nhi cong người lên, thân thể run rẩy không ngừng, chân tâm tuôn trào một dòng nước trong.

Khương Tình vươn lưỡi liếʍ sạch, lại dùng ngón tay thon dài quẹt nhẹ khoé môi ướt đẫm, ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi đang nhũn người vô lực.

Khương Tình nhếch khoé miệng tinh xảo, cười trầm thấp nói:

"Ra nhiều đến nỗi mặt tôi đều ướt hết, tiểu dâʍ đãиɠ."

Hạ Nhi toàn thân chỉ còn mỗi chiếc váy xộc xệch không che được cái gì, mái tóc dài thấm ướt mồ hôi rơi lung tung xuống sàn nhà, vẻ mặt mơ mơ màng màng, thân thể trắng nõn không tì vết, sau cơn động tình còn run rẩy nhè nhẹ.

Khương Tình nhìn thấy, miệng đắng lưỡi khô, có xúc cảm muốn đè lên dày vò Hạ Nhi thêm lần nữa, nhưng ánh mắt Hạ Nhi khẩn cầu vô cùng đáng thương.

Khương Tình nhìn thấy liền cười, giọng trầm khàn khàn nói:

"Để xem em còn dám nghĩ tôi không biết cách làm chết em hay không?"

Hạ Nhi thở hổn hển, vô lực nói:

"Chị..." Thanh âm suy yếu đến nỗi không thể cất lời.

Hạ Nhi vô lực, tay cũng không thể nhấc lên nữa.

Trong đầu nghĩ, cái gì mà không biết làm? Cái gì mà yếu chứ? Rõ ràng con người trước mắt cô là một "cường công" đó được không?.

"Khương Tình, cậu đang bận sao?" Giọng Khanh Long bên ngoài cửa lại vang lên.

Khương Tình của mi đang bận làʍ t̠ìиɦ với ta đấy.

Ah.. không phải của mi. Của ta! Của ta! Tất cả đều là của ta!!!.

Hạ Nhi ánh mắt liếc về phía cửa.

"Cậu đợi tớ một lát." Khương Tình lên tiếng trả lời.

Tay Khương Tình vươn ra, bế bổng Hạ Nhi lên, sau đó mang cô đi về phía bàn làm việc, để cô ngồi lên đó rồi quay đầu đi nhặt áo ngực, áo sơ mi, qυầи ɭóŧ cho cô.

Khi tay Khương Tình vươn ra nhặt chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, mặt Hạ Nhi khẽ ửng hồng.

Con người này, làm cái gì cũng làm với bộ dạng vô cùng đứng đắn, đúng là không có chút nào xấu hổ với mọi cử chỉ hành động của bản thân.

Nghĩ lại toàn bộ quá trình, cô thấy mình quá phóng đãng, Hạ Nhi ngượng ngùng cúi đầu, khẽ mân mê góc váy.

Khương Tình cẩn thận mặc lại từng món đồ lên người Hạ Nhi, ngón tay thuần thục nhanh chóng chỉnh trang y phục cho Hạ Nhi vô cùng chỉnh tề.

Hạ Nhi nhìn về phía áσ ɭóŧ thể thao dài che phủ hết cơ thể Khương Tình liền có chút bất mãn, cô nhỏ giọng nói:

"Chị cởi đồ người khác thì cởi đến đúng lý hợp tình, còn bản thân thì không cho phép người ta đυ.ng vào." Giọng điệu nhỏ vụn mang chút giận dỗi.

Khương Tình cười ôn nhu nói:

"Tôi là muốn ăn sạch em trước."

Hạ Nhi nghe vậy liền bĩu môi.

"Chị khinh thường, nghĩ em không có sức công chị chứ gì?"

Khương Tình cúi đầu cười trầm thấp.

Hạ Nhi khẽ vịn tay Khương Tình, muốn nhảy xuống bàn, liền bị Khương Tình vươn tay giữ lấy, hỏi:

"Em muốn đi đâu?"

"Đi ra ngoài, Khanh Long tìm chị ngoài cửa đó."

Hạ Nhi đẩy tay Khương Tình nhảy xuống, khẽ quay đầu nhìn về phía sô pha, trên sô pha có một mảng ẩm ướt vô cùng rõ ràng.

Khương Tình theo ánh mắt Hạ Nhi cũng liền nhìn thấy, khẽ cúi đầu cười khúc khích.

Hạ Nhi hơi đỏ mặt, tức giận quay đầu trừng Khương Tình, cô bước đến bàn làm việc, rút ra một nắm giấy rồi đi tới ngồi xuống lau sạch chỗ ẩm ướt đó.

Sau khi lau xong, Hạ Nhi vứt khăn giấy vào thùng rác nhỏ trước cửa, khẽ vươn tay kéo nắm cửa muốn bước ra ngoài.

"Hôm nay tôi đưa em về nhé." Giọng Khương Tình ôn hoà vô cùng dễ nghe từ phía sau vang lên.

Hạ Nhi quay đầu nhìn Khương Tình, nghĩ tới hôm Khương Tình từng suýt "làm" cô trên xe hôm đó.

"Không! Em tự về được."

Nói xong liền mở cửa.

Khanh Long đang đợi nghe tiếng cửa mở liền bước tới.

Thấy Hạ Nhi đang đứng trước mặt liền sửng sốt, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía đôi môi sưng đỏ của Hạ Nhi, lại nhìn xuống chiếc cổ thon thả trắng ngần, ẩn hiện vài dấu phấn hồng vô cùng bắt mắt, khuôn mặt mị nhãn như tơ, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ phong tình quyến rũ.

Trong lòng cuồng phong bão táp, ánh mắt Khanh Long hiện lên sự khó chịu lại xen lẫn chút phẫn nộ không thể phát ra.

Hạ Nhi nhìn Khanh Long, thấy Khanh Long sắc mặt không tốt, khẽ cười nói.

"Chào! Tới tìm Tình có chút không đúng lúc a."

Nói xong vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc dài mượt mà trước ngực, vén ra sau lưng, những dấu hôn đỏ rực vô cùng chói mắt lại hiện ra càng rõ hơn.

Hạ Nhi tiếp tục nói:

"Tuy là không đúng lúc lắm, nhưng không sao, vào đi. Tôi đi trước."

Nói xong xoay người đi thẳng.

Khanh Long vẫn đứng sững trước cửa, từng câu từng chữ Hạ Nhi nói ra khiến Khanh Long vô cùng bất ngờ.

Đấy là Hạ Nhi sao?

Hai người ở trong đó đã phát sinh chuyện gì?

Khương Tình phía sau đi tới, nghe Hạ Nhi nói những câu khıêυ khí©h đó liền bật cười khe khẽ.

Xem ra Hạ Nhi bây giờ rất coi trọng cô.

Ngay cả với người từng yêu thích cô cũng muốn thể hiện rõ cô là của cô ấy.

Trong lòng Khương Tình vô cùng vui vẻ, cười đến nỗi gió xuân ngập tràn, trăm hoa đua nở.

Khanh Long nhìn thấy liền cười lạnh nói:

"Cậu với Hạ Nhi định sẽ kéo dài mối quan hệ đó sao?"

Khương Tình ngừng cười, sắc mặt thay đổi âm hàn lạnh lẽo đến cực điểm, giọng lại bình thản hỏi:

"Kéo dài mối quan hệ? Ý cậu là gì?"

Khanh Long lạnh lùng trầm giọng nói:

"Cậu nên nhớ cậu là tiểu thư Khương Gia."

"Thì sao?" Khương Tình nhàn nhạt hỏi.

"Cậu nhất định phải kết hôn với một người mà gia tộc định sẵn, cậu nghĩ mình có thể quen với một người không có xuất thân? Còn là con gái? Rồi tương lai Khương gia..."

Chát!!!

Khương Tình không hề nương tay, lực đạo rất mạnh, một bên mặt Khanh Long lệch đi, khoé môi bật tia máu đỏ tươi.

Khương Tình lạnh lùng, nhàn nhạt nói:

"Khanh Long! Ý cậu nói người gia tộc định sẵn đó chính là cậu, đúng chứ? Còn về xuất thân? Cho dù Hạ Nhi có xuất thân thế nào đi nữa, tớ vẫn yêu cô ấy. Tớ yêu Hạ Nhi! Cậu rõ chưa?"

Khanh Long nhếch miệng cười, khoé môi đau nhói cùng bên má đỏ tấy, hắn quay đầu nhìn Khương Tình.

"Hạ Nhi? Cậu yêu Hạ Nhi. Vậy cậu có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của những người xung quanh cậu chưa? Tớ cũng yêu cậu! Yêu cậu đến mười năm rồi."

"Khanh Long! Tớ đã nói, tớ không hề có tình cảm với cậu. Cậu đơn thuần đối với tớ chỉ là bạn. Không hơn không kém! Cậu nên tỉnh lại rồi." Khương Tình âm trầm nói.

Sau đó liền đóng sập cửa lại.

Khanh Long đứng nhìn cánh cửa trước mặt mình, không tự chủ được bàn tay liền nắm chặt đến run rẩy.