Chương 314: Không muốn

Sắc mặt Hạ Nhi biến đổi, trong nháy mắt không dám tin, bàn tay cô run rẩy dữ dội.

Đám khách mời ở bốn phía đồng loạt kinh hô.

La quản gia nhìn thấy cũng sợ đến khϊếp vía:

"Tiểu thư!"

Máu tươi trên người Khương Tình lách tách rơi xuống đất, thân người lung lay, miệng vết thương chảy máu không ngừng.

Hạ Nhi nhìn thân thể Khương Tình lảo đảo, nhưng rõ ràng một chút ý tứ muốn phản kháng cũng không có, cô tỉnh lại, trong nháy mắt liền giận dữ, quát lớn:

"Khương Tình, cô điên rồi!"

Khương Tình vẫn không có phản ứng, bàn tay giữa chặt cổ tay cô, thân người cao gầy bảo vệ cô đến không một kẽ hở, lúc này mới đưa tay, cố gắng đè lại miệng vết thương, mỗi cử động đều đau đớn vì da thịt bị xé rách.

"Khương Tình."

Hạ Nhi quát lớn, vẻ mặt không thể tin nổi, tuy rằng sự việc xảy ra rất nhanh chóng, nhưng cô lại phảng phất như đang nhìn thấy một cảnh quay chậm, viên đạn bay tới đâm xuyên qua da thịt. Máu tươi trào ra không ngừng từ miệng vết thương, dần dần nhiễm ướt chiếc áo màu trắng, cả người Khương Tình nhuộm đẫm bởi một màu máu.

Trong nháy mắt trái tim Hạ Nhi như rơi xuống vực sâu không đáy.

Khương Tình nhắm mắt lại, bả vai bị một viên đạn bắn trúng cũng chỉ nhíu nhíu mày, vẫn không có ý tứ chống cự sát ý đang tới từ bốn phía kia.

Vốn dĩ là một khuôn mặt lãnh đạm bình thản, nhưng khi trông thấy Hạ Nhi nước mắt đầy mặt, trong đôi mắt nâu sẫm của Khương Tình bỗng lộ ra sự khó hiểu, đưa tay định chạm vào mặt cô, nhưng phát hiện bàn tay mình lúc nãy vừa đυ.ng vào miệng vết thương, nếu chạm vào cô sẽ vương đầy máu tươi đỏ au, ngay lập tức lại thu tay về, khoé môi lộ ra nụ cười sầu thảm.

Khương Tình cười khẽ, ra vẻ không sao cả, nhẹ giọng trấn an cô:

"Em đừng khóc. Tôi không sao."

Hạ Nhi không biết bản thân mình đang khóc, nhưng hiện tại nước mắt cô không ngừng chảy xuống mà vẫn không biết rằng bản thân đang khóc, cô chỉ cảm thấy trước mắt mơ hồ, gần như không nhìn rõ được mọi thứ, xung quanh đều trở nên rối loạn.

La quản gia gấp đến hoảng, ngay lập tức quỳ xuống, hướng về phía Khương Tình mà gào lên:

"Tiểu thư. Mạng của cô rất quan trọng."

Hạ Nhi toàn thân run rẩy.

Đám người xung quanh Khương Ẩn lúc này bỗng đồng loạt ra tay, trong khoảnh khắc khống chế tất cả đám người hầu, vệ sĩ do cô mang tới cũng dần dần bị đánh gục, ngay cả Kha Viễn cũng bị đè dưới đất giữ lại.

Dung Lạc từ trên cao nhìn xuống cảnh tượng trước mặt, vô cùng bình tĩnh, chỉ im lặng quan sát.

Khương Ẩn bước từng bước đến trước mặt Khương Tình, cười nhạo báng:

"Cho dù cô bản lĩnh thì thế nào? Không phải cũng chết trong tay Khương Ẩn này sao?"

Khương Tình chỉ cười cười, nhẹ giọng:

"Tài bắn súng của anh họ cũng tốt lắm."

Xung quanh đông người như vậy, người nào người nấy đều mang theo tâm lý gϊếŧ người tanh máu.

Khương Tình với bả vai bị thương đứng giữa bọn chúng, nói đơn giản một câu mà dường như đã doạ chết nhuệ khí của cả đám người đó.

Nữ nhân bị thương lại không hề nhíu mày lấy một cái, bình thản ung dung, bậc khí độ trời sinh vương giả này không phải ai cũng có được.

Ánh mắt Hạ Nhi lạnh ngắt, gần như thấm đẫm sương. Cô nhìn vẻ mặt cam chịu nhận cái chết của Khương Tình, bỗng thấy giận đến run người. Muốn giật cổ tay ra khỏi tay Khương Tình nhưng không làm sao giật ra được, bi thương đã hóa thành phẫn nộ, cô căm hận quát:

"Khương Tình! Cô còn nói cô không ép tôi sao? Cô rõ ràng đang ép tôi."

Dù trước kia đã xảy ra chuyện gì, dù nữ nhân này đã làm gì cô, cô oán, cô buồn nhưng chẳng thể hận, bởi vì từ tận sâu nơi đáy lòng cô luôn giữ vững sự tin tưởng dành cho Khương Tình, chính là tin tưởng nữ nhân này vĩnh viễn sẽ tàn nhẫn như thế, không bao giờ dễ dàng buông bỏ mọi thứ như vậy.

Nhưng lần này cô không tin được nữa rồi.

Khương Tình vẫn không nói một lời, coi như không nghe thấy.

La quản gia quỳ một bên đã gấp đến hoảng:

"Phu nhân. Xin cô khuyên gia chủ đi ạ. Phu nhân."

Khương Tình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn về phía La quản gia, lạnh lùng mở miệng:

"Im lặng hết đi."

Hạ Nhi nghe thấy lại càng giận, nhìn máu tràn ra chảy ướt đẫm bả vai của Khương Tình, trái tim cô đau đến tưởng chết, cô điên cuồng gào lên:

"Khương Tình! Cô là đồ điên. Đồ điên."

Khương Tình chỉ cười, cười đến dịu dàng, cười đến ôn nhuận tao nhã, cũng không nói với cô một lời nào.

Khương Ẩn đứng bên cạnh, nhìn Hạ Nhi một cái rồi nói:

"Tới giờ phút này, hai người còn có tâm tình để giận dỗi nhau sao? Hạ tiểu thư! Bổn thiếu gia giải quyết nữ nhân này, chính là đang giải mối hận cho cô đấy. Có trách thì trách cô ta quá mức bá đạo mạnh mẽ, tự mình ôm mọi thứ vào người, bảo vệ cô đến một giọt nước cũng không lọt. Nếu ba năm qua không có cô ta, có lẽ cô cũng đã chết không biết bao nhiêu lần trong tay tôi rồi. Tay chân tôi phái ra tìm kiếm tung tích của cô đều bị nữ nhân này một tay chặt đứt hết. Ngoài việc bên cạnh cô có một cao thủ nhất đẳng là Hàn Tịch, người mà Khương Tình đem đến bảo vệ cô cũng khiến sát thủ của tôi tổn thất không biết bao nhiêu mà kể. Cô ta bảo vệ cô ba năm, đến mạng cũng không cần. Dùng toàn bộ lực lượng của Khương gia để bảo vệ cô. Còn bản thân lại tự mình chấp nhận gặp nguy hiểm trăm bề, sử dụng những kế sách có thể chết bất kì lúc nào để dồn ép tôi đến đường cùng."

Dứt lời, Khương Ẩn cười đến điên cuồng, tiếp tục ngạo mạn nói:

"Cô ta nhiều lần suýt chết trong tay bổn gia, có thể thoát được đến tận giờ phút này. Nhưng không phải hiện giờ vẫn mất mạng trong tay bổn gia hay sao?"

Hạ Nhi hoảng sợ nhìn Khương Tình, tay run rẩy dữ dội.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, quá nhanh, Khương Ẩn cũng ra tay quá nặng, nên không một ai dám lên tiếng.

Bên mũi cô vẫn là mùi hương như lan như sương thanh nhã, nhưng khác là, đã bị trộn lẫn mùi máu tươi nồng nặc.

Hạ Nhi lảo đảo đi tới trước một bước.

An Tranh nhìn thấy Khương Ẩn nổ súng bắn Khương Tình, lo lắng bất an muốn lao ra, lại bị Hàn Tịch nắm lấy cánh tay cản lại.

Sắc mặt Hạ Nhi trắng bệch nhìn chằm chằm Khương Tình, thấy nữ nhân ấy khẽ mím môi, ánh mắt tĩnh lặng như một ao nước đọng, trong lòng cô toàn là hoảng sợ, trực giác của bản thân cho cô biết rõ Khương Tình không hề có ý muốn doạ cô.

Nữ nhân này thật sự theo ý nguyện của cô rồi.

Khương Tình muốn chết.

Nếu nói một nữ nhân thông minh tuyệt đỉnh như Khương Tình mà không biết rõ hành động ngày hôm nay của Khương Ẩn, có chết cô cũng không tin.

Nhưng tại sao lúc này lại cam nguyện chịu chết?

Chỉ vì một câu nói của cô sao?

Khương Tình! Nữ nhân này điên rồi.

Nếu viên đạn kia của Khương Ẩn là ở vị trí chí mạng, không phải nữ nhân này sẽ chết sao?

Một chữ "chết" đó, lại có thể đánh cho tâm hồn cô trở nên tan tác, đau đến mức lục phủ ngũ tạng như trộn đều một chỗ.

Toàn thân Hạ Nhi run rẩy dữ dội, cánh môi cũng bị cô cắn đến bật cả máu.

Một bên khác, An Tranh vẫn giãy giụa muốn tránh khỏi tay Hàn Tịch, lại nghe Hàn Tịch mở miệng nói:

"Hạ Nhi sẽ không sao. Khương Tình dù có chết cũng không để cô ấy bị thương."

An Tranh vốn dĩ đang lo Hạ Nhi gặp nguy hiểm, nghe ngữ khí chắc chắn đó của Hàn Tịch, phút chốc liền an tĩnh lại.

Thời khắc này La quản gia và đám người hầu đều bất chấp tất cả đồng loạt xông lên trước, mấy tiếng "gia chủ" vang lên liên tiếp, gấp thành một đoàn.

Trong đôi mắt Khương Ẩn cũng không còn chút nhiệt độ nào. Hắn lên tiếng:

"Khương Tình. Sự nhẫn nại của bổn gia có giới hạn."

Dứt lời, hắn lại nhắm họng súng đen ngòm lạnh buốt về phía Khương Tình, cười đến âm trầm tàn bạo.

Hạ Nhi gấp đến hoảng, nhìn nữ nhân đang mặc cho vết thương trên vai chảy máu rất nhiều, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nâu sẫm kia vẫn phát ra những tia sáng ảm đạm, lại như phá tan mây mù tối tăm phía chân trời.

Khương Tình vẫn mặc kệ Khương Ẩn đang chỉa súng vào mình, quay đầu nhìn Hạ Nhi, lạnh nhạt nói từng chữ với cô:

"Em thích yên tĩnh, tôi cho em một bầu trời không gợn sóng, em thích tôi dịu dàng, tôi dùng cả đời chỉ để dịu dàng với một người là em. Em không thích người khác ép buộc em, tôi chỉ dám yên lặng ở phía sau bảo vệ em, cho dù biết rõ em vĩnh viễn không tha thứ cho tôi, tôi cũng muốn bảo vệ em cả đời. Chỉ cần em muốn tôi làm gì, ngay cả chết tôi cũng không từ chối."

Khương Tình dứt lời liền cười, ánh mắt chậm rãi biến thành băng hàn.

Bàn tay ôn nhuận như ngọc từ lúc nào đã lấy ra một chiếc nhẫn, miết nhẹ nó trong lòng bàn tay. Khương Tình nhét chiếc nhẫn vào tay cô, đau đớn trong đáy mắt phút chốc cuồn cuộn dâng trào, cười mà khoé mắt tràn lệ:

"Đồ tôi tặng đi em dứt tình liền trả lại, như vậy, trái tim của tôi dành cho em, cũng có thể trả về đơn giản như vậy được sao?"

Hạ Nhi hoảng thật rồi.

Đã đến mức này lại chỉ để ý đến loại chuyện nhỏ không đáng kể không liên quan đến sự việc khẩn cấp ảnh hưởng đến tính mạng, những lời này nói ra lúc này có nghĩa lý gì chứ?

Cô vẫn biết Khương Tình là nữ nhân cuồng vọng không ai bì nổi, nhưng thời điểm quan trọng như thế này sao lại có thể liều lĩnh, thậm chí không nghĩ đến hậu quả, bất chấp cả tính mạng như thế?

Hạ Nhi run rẩy liếc nhìn chiếc nhẫn nằm gọn trong tay mình, cắn chặt môi, gần như đã khiến cánh môi hồng nhuận của mình nát bươm, gằn từng chữ:

"Khương Tình! Ra lệnh đi."

Khương Tình vẫn im lặng, sắc mặt bình tĩnh vô cùng, phảng phất như hoàn toàn không nghe thấy.

Khuôn mặt tuyệt diễm nhiễm một lớp đỏ như son, giống cánh hoa đào diễm lệ sáng rỡ trên cành cây, chỉ ôn nhuận mỉm cười rất nhạt.

Khuôn mặt Hạ Nhi lại trắng bệch, nhìn vết máu bị nhuộm đỏ cả vai áo Khương Tình, miệng vết thương đáng sợ hơn tưởng tượng của cô, máu me be bét.

Thật sự không thể hiểu nổi... Rốt cuộc Khương Tình có biết đau hay không?

Đã đến nước này mà vẫn cười đến ôn nhuận không để ý mà nhìn cô.

Hạ Nhi không thể nào chịu nổi nữa, cô nghiến chặt răng, gần như gào lên:

"Tôi không muốn. Tôi không muốn cô chết. Được chưa?"

Khương Tình vẫn đứng ở chỗ ánh đèn rất nhạt, chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nâu sẫm không một gợn sóng, phía sau là bóng đêm vô tận, tăm tối đáng sợ như tử thần, phảng phất như tử vong sắp lao đến bao phủ toàn thân.

Hạ Nhi vừa nói vừa run rẩy, sự đau khổ và bi thương đến tột cùng khiến cô thở hổn hển không kiềm lại được, tay run run nắm chặt chiếc nhẫn, gào thét điên cuồng:

"Tôi nói, tôi không muốn cô chết. Cô nghe rõ chưa hả?"

Giọng nói của cô vang vọng khắp nơi, làm người khác cảm thấy chấn động.

Bầu trời chớp một quầng sáng, lại một tia sét đánh qua, dưới ánh sáng như vậy, vẻ mặt của Hạ Nhi đã hoảng sợ đến tột cùng.

"Quả nhiên em vẫn luyến tiếc tôi." Khương Tình bỗng bật cười, giọng nói tựa như nước sâu quấn quanh dưới đáy, giãy dụa xoay quanh mãi mới trồi lên.

Hạ Nhi mím môi nhìn nụ cười bình thản ấy, chỉ cảm thấy nụ cười nhìn thì ôn nhuận tao nhã, lại như một cây gai, đâm thẳng đến đáy lòng cô, chói mắt cực kỳ.

Hạ Nhi nghĩ Khương Tình điên rồi.

Dám dùng loại phương pháp này, không tiếc tính mạng của mình chỉ để cho cô thấy rõ trong lòng cô không thể nào nhẫn tâm nổi.

Tuỳ hứng đến như thế, chỉ để đổi lấy một câu nói không nỡ của cô.

Đúng là điên rồi!

Hạ Nhi nhìn chằm chằm Khương Tình, nghiến răng nghiến lợi nói:

"Đồ điên."

Khương Tình bỗng cúi đầu cười khẽ một tiếng, vết thương trên vai bị động, máu chảy càng dữ dội hơn, giọng nói vẫn lãnh đạm như cũ, không hề suy chuyển:

"Ừ. Tôi điên rồi."

Khương Tình dứt lời liền ngưng cười, ngẩng đầu lên, vẻ mặt tuyệt mỹ nhàn nhạt như thi tựa họa trong phút chốc thay đổi, mặc dù không có đau đớn, cũng vẫn làm cho người ta cảm giác được một sự thương tâm nhàn nhạt, theo đó còn có sự âm hàn tàn nhẫn.

Khương Ẩn đứng đối diện bị ánh mắt đó nhìn tới, bất giác run lên.

"Mạng của tôi — Khương thiếu gia vẫn chưa đủ sức để lấy đâu."

Giọng nói ôn nhuận rất khẽ, cũng rất lạnh lẽo.

Khương Ẩn nghe thấy, ngay lập tức mím chặt môi, tay cầm súng ngay lập tức bóp cò.

Ngay lúc viên đạn bắn ra, Khương Tình đã kéo Hạ Nhi nghiêng người sang né tránh, tốc độ kinh người.

Ngay sau đó, xung quanh biệt thự, Lam Thất cùng Lam Tinh dẫn theo vệ sĩ xuất hiện, ai nấy sắc mặt đều đang trầm xuống, kinh hồn khϊếp vía.

Bộ dạng như vậy rõ ràng là bị hành động liều chết lúc nãy của Khương Tình doạ cho sợ hãi.

Đám sát thủ của Khương Ẩn vừa hoàn hồn lại, nhìn thấy bốn phía đều là vệ sĩ của Khương gia, đầu tiên là sửng sốt, là ngập ngừng, ngay sau đó có mấy người phản ứng lại, đang định giơ súng lên lại thấy trong tay Khương Tình từ lúc nào xuất hiện một khẩu súng ngắn, chỉ trong vài giây đã bắn vài phát về phía họ.

Mấy phát súng ấy không lấy mạng, chỉ bắn bị thương bàn tay cầm súng, mỗi một viên đạn đều chuẩn xác trúng vào một cổ tay, trong đó bao gồm cả tay đang cầm súng của Khương Ẩn.

Đám lính đánh thuê phát hoảng, một tên từ phía sau còn cất giấu một khẩu súng trên người, nhanh chóng rút ra nhắm họng súng về hướng Hạ Nhi, khoảng cách rất xa, hắn còn chưa thể nhắm chuẩn được đã ngay lập tức bị một viên đạn xuyên thẳng qua mi tâm, không hề lệch một phân.

Người đó ngã xuống, chỉ còn dòng máu đỏ chảy xuống từ miệng vết thương trên trán.

Chết cực kỳ sạch sẽ.

Cảnh này lọt vào mắt Hạ Nhi.

Vốn biết Khương Tình là một cao thủ bắn súng tuyệt đỉnh, khả năng nhắm bắn chuẩn xác tới độ không một ai bì nổi, nữ nhân này lúc nãy còn yếu ớt đến đứng cũng không vững, bây giờ ra tay lại mạnh mẽ khốc liệt đến không chừa đường sống cho người khác.

Khương Tình bắn xong viên đạn đó liền ném khẩu súng trong tay đi, chứng tỏ khẩu súng đã hết đạn.

Hạ Nhi trầm mặc cắn môi, ra hiệu cho Kha Viễn và vệ sĩ của mình nhập cuộc.

Kha Viễn vừa thoát khỏi đám sát thủ khống chế, lập tức sai vệ sĩ đánh trả.

Lam Thất và Lam Tinh chỉ đạo đám vệ sĩ Khương gia bao vây toàn bộ, trận chiến đầy mùi thuốc súng, cũng tràn ngập mùi máu tươi.

Khương Ẩn thấy tình thế nguy cấp, đỏ mắt, nhìn Khương Tình như sói, tàn bạo quát:

"Gϊếŧ hết bọn chúng đi."

Đám lính đánh thuê nghe thấy, không tiếc mệnh lao đến.

Vốn dĩ bọn chúng muốn tốc chiến tốc thắng, nên sử dụng súng trực tiếp là cách nhanh nhất.

Nhưng những kẻ cầm súng đã bị Khương Tình nhanh gọn giải quyết, vì vậy đám sát thủ thoáng chốc chuyển sang dùng dao, một tên lao đến chém từ trên đỉnh đầu của Hạ Nhi xuống, rõ ràng là muốn mạng của cô.

Khương Tình nhìn thấy, vốn muốn ra tay xử lý tên sát thủ.

Nhưng còn chưa kịp động thủ, Hạ Nhi đã giật mạnh cổ tay ra khỏi tay Khương Tình, ngay sau đó phản ứng còn nhanh hơn, nghiêng người tránh né con dao đang bổ xuống, chân trái đá mạnh vào bụng của đối phương.

Tên lính đánh thuê đau đớn, Hạ Nhi nhân cơ hội ấy xoay người, chân vung ra đá vào cổ hắn.

Chỉ một chiêu thức đã trúng vào vị trí động mạch, tên lính lập tức đầu váng mắt hoa, loạng choạng ngã gục xuống đất.

Khoảng cách của cô và Khương Tình bị giãn ra, ngay lập tức có vài người lao đến tập kích Khương Tình.

Khương Tình nhíu mày nhìn cô, ngay sau đó liền lấy tốc độ cực nhanh xử lý hai tên sát thủ.

Hạ Nhi mím môi, liếc nhìn khung cảnh hỗn loạn đẫm máu, lại nhìn vết thương trên người Khương Tình.

Khương Tình vốn dĩ đã bị thương, nếu còn bảo vệ cô nhất định sẽ gặp nguy hiểm, cô không muốn bản thân trở thành gánh nặng ảnh hưởng đến Khương Tình.

Cô nhất định phải nghĩ cách để kết thúc cuộc chiến này.

Phía sau lại có một tia sáng lạnh đập vào khóe mắt cô, Hạ Nhi nhảy sang bên cạnh tránh né, tay phải rút con dao, lưỡi dao trong tay vụt sáng, khuỷu tay dùng sức, đâm thẳng con dao vào cánh tay đối phương.

Tên sát thủ chỉ kịp tru lên một tiếng, Hạ Nhi nhân cơ hội nhấc chân đá bay tên đó.

Nhưng người Khương Ẩn dẫn đến quá đông, ngay lập tức lại có thêm một người lao đến, Hạ Nhi không kịp phản ứng, cổ tay đã có cảm giác một nguồn sức mạnh kéo mình ra.

Cô quay đầu lại nhìn thì trông thấy Khương Tình đang giữ chặt tay cô.

Lưỡi dao đâm về phía cô quá nhanh, nhanh tới mức Khương Tình chỉ kịp lao đến đỡ cho cô.

Lưỡi dao đó chính là đâm thẳng vào lưng Khương Tình.