Chương 31: Huyết Xà Tinh môn - Độc Thiên sơn (3)

Ngồi trong khuê phòng này, An Thục có vẻ cũng hơi lo lắng. Khuê phòng này nhìn qua đã thấy sơ sài, mộc mạc… Nhưng nếu để ý, đồ đạc ở đây chỉ toàn đồ cổ quý.

An Thục và Nhất Sinh được môn chủ dẫn đến ngồi tại một bàn trà được trải bằng một tấm khăn màu ngọc. Cô rót trà rồi mời hai người uống…

“Vậy cô nương có thể cho ta biết lí do cô đến đây không?” Giọng nói này thanh nhẹ, như thể của nữ nhi mới đôi mươi. Nhưng mà… còn trẻ như vậy thì làm sao có thể đảm nhận chức vị môn chủ?

“Chuyện là… hôm qua ở chính điện của huynh ta… có bóng dáng người của Huyết Xà Tinh môn”

“Làm sao cô nương biết đó là người của môn phái ta?” Môn chủ đó vẫn thản nhiên, cô lấy tay cầm chén trà lên uống một ngụm.

“Là vì… tên đó để lại miếng ngọc bội này” Nói rồi, An Thục lấy trong tay áo ra một miếng ngọc bội, cô đưa cho nữ môn chủ đó. “Đây chắc chắn là kí hiệu của Huyết Xà Tinh môn”

“Phải! Đúng là miếng ngọc bội của đệ tử môn phái này” Cô ấy cầm lấy, thở dài một tiếng

Nữ môn chủ đó đứng dậy, lướt đi xung quanh khuê phòng này.

“Có lẽ hai người chưa biết gì về danh phận của ta.” Cô đặt miếng ngọc bội đó xuống bàn, rồi lại bước đi.

Nữ nhân đó bước đi xung quanh căn phòng, như để tìm một thứ gì. Cô ấy lấy ra một hộp gỗ từ trên kệ tủ, rồi lại thở dài một tiếng mà cất vào.

“Ta là nữ nhi duy nhất của Tề trưởng lão phái Nghiên Dao. Nhưng từ khi cha ta tấn thiên, ta đã rời phái mà tự lập một môn phái của riêng ta, đó chính là Huyết Xà Tinh môn mà mọi người biết bây giờ.” Cô ấy ngồi lại bàn trà… Lại đối diện với An Thục và Nhất Sinh.

“Ta họ Tề, tên Tử Hy. Năm nay ta cũng mới đôi mươi thôi… Ta không nghĩ Huyết Xà Tinh môn lại vững bền tới như vậy chỉ trong quyền cai trị bởi một đứa trẻ mới biết lớn như ta.”

Cô ấy thoạt nhìn qua cũng biết là đang mang bao nỗi tâm tư. Rồi từ từ… tháo ra tấm khăn che mặt. Nhìn rõ, quả thực là một tuyệt trần mĩ nhân, quá xinh đẹp rồi.

“Tề môn chủ, ta muốn đưa cho cô thứ này” An Thục rút ra hộp gỗ phong mà lúc trước khi đi cô đã nhớ mang theo.

Nhất Sinh hắn chỉ im lặng ngồi bên cạnh. Hắn đi theo đến đây, chủ yếu lo cho sự an nguy của An Thục, chứ hắn chẳng để ý mấy chuyện của nữ nhân. Nhưng khi An Thục mở hộp gỗ đó ra… Cả Tề Tử Hy và hắn đều phải giật mình.

“Đây… đây là…” Nhất Sinh cũng phải bất ngờ. Ai cũng tò mò, giật mình khi được nhìn thấy thứ bên trong. Có lẽ ai cũng thắc mắc, tại sao An Thục lại có được nó?

Trong hộp đó… chính là một thanh chủy thủ. Nhưng, đó không phải thanh chủy thủ bình thường. Nó có tên, tên là Viễn Hỏa đao.

“Sao cô lại có được nó?” Tề Tử Hy hỏi… “Đây là thứ mà người bình thường không thể có được. Tại sao… cô lại có được?”

Thiên hạ này chỉ có ba thanh chủy thủ giống như của An Thục. Nhưng mỗi thanh tượng trưng cho một điều. Thứ chủy thủ An Thục đang nắm giữ, chính là thanh chủy thủ tượng trưng cho lửa. Dấu hiệu của thân chủ Viễn Hỏa đao chính là vết bớt đỏ sau gáy của An Thục

“Thanh đao này… từ khi Thái hậu nhận nuôi ta ở Dương phủ đã thấy hộp gỗ này đặt ở cạnh ta, nên bà cũng lấy về cất giữ cẩn thận. Khi ta mười sáu tuổi thì bà đưa cho ta, bảo ta giữ kĩ” An Thục cũng chỉ biết thành thực trả lời. Cô tò mò thanh đao này từ lâu rồi. Mục đích chính cô đến đây, không phải vì thích khách hay ngọc bội, mà vì thanh chủy thủ đó.

“Ta cũng có một thanh”

Tề Tử Hy lấy hộp gỗ vừa nãy ra khỏi kệ tủ. Đặt lên bàn rồi cũng cẩn trọng mở nó ra. Nữ môn chủ này đang giữ thanh tượng trưng cho nước, tên là Thủy Lạc đao. Dấu hiệu thân chủ của Thủy Lạc đao chính là hình giống sóng nước ở trên cổ tay của Tề Tử Hy.

“Điều quan trọng, thanh cuối cùng đang ở đâu… Theo ta biết, nếu cả ba thanh hợp nhất sẽ có sức mạnh vô cùng to lớn”

Thanh cuối cùng, là một thanh chủy thủ mang tên Lưỡng Mộc đao, là tượng trưng cho thiên nhiên cây cối. Nghe nói thân chủ của thanh đao này có kí hiệu hoa bốn lá ở cổ tay.

Thiên hạ này nhiều người, kiếm đâu ra người đang sở hữu Lưỡng Mộc đao đây?

“Ừm… không khí trong này hơi ngột ngạt. Không biết… Tề môn chủ có muốn cùng ta ra ngoài tản bộ?”

“Được! Ta đi với cô”

Khi cô cùng Tề Tử Hy bước ra ngoài tản bộ, mọi người đều ngước nhìn. Thì thầm to nhỏ, đại loại như “Ôi! Ta có nhìn nhầm không? Môn chủ… đang ra ngoài tản bộ?” hoặc “Dung nhan môn chủ thật tuyệt mĩ” và rất rất nhiều...

Hôm nay thậm chí cô ấy còn không thèm lấy khăn che mặt. Không biết là quên, hay là cố tình.

"Trăng nay cũng đẹp thật nhỉ?" Tề Tử Hy cất tiếng nói. Cô ấy rất ít khi ra khỏi khuê phòng, hoặc là khi về đêm. Muốn ngắm trăng, cô ấy cũng chỉ ngắm qua khe cửa sổ...