Chương 1

Ở phủ tướng quân xuất hiện một nữ nhân kì lạ.

Nữ nhân này không có lén lét nhìn tướng quân từ trên cây, mà là quang minh chính đại nhìn tướng quân.

Mới sáng sớm, nàng mượn cớ đi quét rác chạy đến tiếp cận tướng quân, đôi mắt to tròn đảo qua đảo lại, nhìn Tống tướng quân chằm chằm, giống như hận không thể hóa thành sói nhào lên cắn hắn hai miếng.

Tống tướng quân có thói quen tập thể dục buổi sáng, lúc này hắn để trần đứng ở trong đình viện, cơ lưng săn chắc, cơ bụng mượt mà, tràn đầy sức lực, cánh tay trần của hắn vung ra động tác nhanh nhẹn, chiêu thức lại vô cùng dứt khoát.

Tô Hồ Hồ đi theo sau hắn, vừa quét rác, vừa lén nhìn nam nhân, thấy mồ hôi hắn tẩm ướt ngực, nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng.

Hai mắt nàng trợn tròn, im lặng không nói gì, chợt phát hiện Tống tướng quân nhìn qua bên này, nàng lập tức đưa chổi lên che khuất gương mặt nhỏ của mình, cho rằng như thế Tống tướng quân sẽ không thể nhìn thấy nàng.

Quả thật là cực kì ngu xuẩn.

Ngay cả hộ vệ đứng gần đó cũng cảm thấy xấu hổ dùm nàng, không khỏi liếc mắt nhìn sang.

Chẳng biết nữ tử này là khờ thật hay là giả vờ nữa, chẳng lẽ nàng cho rằng làm vậy có thể khiến cho tướng quân của bọn họ không để ý đến nàng sao?

Nếu không phải tướng quân đã dặn trước hắn không cần manh động, thì nữ tử này đã sớm bị hắn ném ra khỏi phủ rồi!

Hộ vệ nhìn cái đầu dưa lén lén lút lút kia, cạn lời lắc đầu, tiếp tục công việc của mình.

Tô Hồ Hồ chớp chớp mắt, thấy không ai chú ý đến mình, nàng lại bắt đầu quét rác, chỉ là tầm mắt vẫn cứ nhìn về phía Tống Hành.

Đúng lúc này, một gã sai vặt vội vàng chạy đến, "Bẩm, ngũ phó tướng quân ở ngoài cửa cầu kiến!”

"Cho hắn vào."

Gần như ngay khi Tống Hành vừa nói xong, Tô Hồ Hồ đã cầm chổi và bắt đầu chạy.

Tốc độ nhanh như một con báo.

Thật sự khiến Tống Hành sinh ra ảo giác, rằng nữ nhân này đang chạy trốn để giữ mạng.

Đây là lần đầu tiên Tống Hành và đám hộ vệ nhìn thấy Tô Hồ Hồ hành động khác thường như vậy, họ không khỏi nhìn nhau, cảm thấy khó hiểu.

Nữ nhân đó kết thù với ngũ phó tướng quân khi nào? Tại sao nhìn thấy ngài ấy lại giống như chuột thấy mèo?

Hộ vệ cũng không biết, nhưng lại ôm quyền nói: "Thuộc hạ sẽ đi điều tra ngay."

Ngay sau đó, ngũ phó tướng quân đã được gã sai vặt dẫn tới, hắn mới hai mươi ba tuổi, lông mày rậm, mắt to, lưng rắn chắc, khí chất hiếu chiến, hoàn toàn khác với những thư sinh yếu đuối kia.

Ngũ phó tướng quân họ Ngô, tên Tống, là phó tướng của quân đội Tây Bắc, chỉ huy ba nghìn quân, kề vai chiến đấu với Tống Hành nhiều năm, giao tình của hai người rất sâu đậm.

Mặc dù hắn mặc y phục bình thường, nhưng vẫn không thể che giấu khí chất máu tanh và sự sát phạt như lúc ở trên chiến trường.

Vừa vào sân, tầm mắt liền tập trung vào Tống Hành, ôm quyền hành lễ: "Mạt tướng tham kiến tướng quân."

Tống Hành gật đầu, hắn đứng dậy và hai người bắt đầu bàn chuyện.

Tô Hồ Hồ bên này đang thở hổn hển, nhanh như chớp chạy vào bếp, tay vẫn cầm chổi, trông như đang bị sốc.

Bữa sáng vừa xong, đầu bếp không cần nấu mà chỉ đang cắn hạt dưa và tán gẫu, khi nghe thấy tiếng động, tất cả đều quay lại nhìn về phía cửa và nhìn thấy Tô Hồ Hồ chạy vào khiến bọn họ giật mình: "Ngươi làm chuyện gì xấu à? Như nhìn thấy quỷ vậy."

Tô Hồ Hồ vẫn còn trong trạng thái hoảng sợ, nghe vậy, nàng mới mờ mịt nói: "Quỷ? Quỷ ở chỗ nào..."

Đầu bếp trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên hỏi: "Ngươi lại chạy đến nhà chính nhìn lén tướng quân nữa chứ gì?"

Bọn họ cũng biết rõ hành vi này của Tô Hồ Hồ, nghe mấy nha hoàn khác nói, Tô Hồ Hồ này vào phủ chỉ vì Tống tướng quân, lại còn dõng dạc tuyên bố muốn ăn Tống tướng quân, thật là không biết xấu hổ.

Đám phụ nhân các nàng đều cảm thấy xấu hổ dùm nha đầu này.

Tô Hồ Hồ bướng bỉnh, không chỉ ngày nào cũng nhìn lén, mà còn coi việc nhìn lén là thú vui, luôn nghĩ cách dụ dỗ Tống tướng quân, đáng tiếc Tống tướng quân lại không để ý tới nàng ta.

“Nhìn lén?” Tô Hồ Hồ hơi sửng sốt, sau đó lập tức phủ nhận, “Không phải, ta không có. Sáng nay ta dậy sớm quét rác ở hậu hoa viên, không đi đâu cả.”

Nàng đặt cây chổi cạnh cửa, vỗ vỗ tay, lấy một nắm hạt dưa trong lòng bàn tay đầu bếp và bắt đầu ăn.