Chương 1542: Em là tiểu tình ca của anh (109)

Có lẽ, Tiêu Lộ Dã tức giận lắm.

Vừa rồi không vì cuộc điện thoại kia, không biết ở đây sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Thời Niệm Ca luôn cho rằng Tần Tư Đình không hề quan tâm đến mình, nhưng bây giờ cô mới biết, hóa ra anh vô cùng để tâm đến cô.

Sau khi xe đi rồi, xe Tần Tư Đình gọi đến vẫn đậu bên cạnh đợi họ, thấy xe kia rời đi, tài xế bắt đầu lái xe lại, đậu trước biệt thự.

Tần Tư Đình đi về trước, bàn tay vẫn nắm lấy cổ tay Thời Niệm Ca, cô khẽ nói: “Này, bạn trai.”

Người đàn ông khựng lại một chút, sau đó quay đầu nhìn cô.

Thời Niệm Ca ngước mắt lên, sáng lấp lánh: “Hôm qua anh nói với Tiêu Lộ Dã, anh là bạn trai của em à?”

Tần Tư Đình nhìn cô một lát, khẽ nhướng mắt lên: “Em định phủ nhận ư?”

Thời Niệm Ca lập tức cười xởi lởi: “Ý anh là nếu như em không phủ nhận, thì từ giờ trở đi anh là bạn trai của em à?”

Sau đó không đợi anh nói tiếp, Thời Niệm Ca đã hí hửng nắm tay anh, vui vẻ nói với anh: “Nhất định là em không phủ nhận rồi! Đã nói là bạn trai thì là bạn trai! Anh không được nuốt lời!”

Tần Tư Đình hơi nhướng mày lên, tựa như hơi buồn cười vì tư duy nhảy cóc của cô.

Sau đó Thời Niệm Ca nhảy nhót bên cạnh anh, vừa đi cô vừa lẩm bẩm một cách khó tin: “Bạn trai… ôi mẹ ơi, mình có người yêu rồi…”

Tần Tư Đình không vì chuyện này mà mất bình tĩnh như cô, đây chỉ là một buổi sáng vô cùng bình thường trong những ngày bình thường, bởi vì Tiêu Lộ Dã chạy đến phá rối, kết quả thành công thần, khiến Tần Tư Đình dùng một cách bình tĩnh đến không thể bình tĩnh hơn thừa nhận chuyện tình cảm giữa cô và anh.

Anh nhìn cô gái đang phấn khích không ngừng bên cạnh, mở miệng nói: “Lên xe, trễ bây giờ.”

“Hả? Ok ok.” Thời Niệm Ca vội vàng cùng anh lên xe, hôm nay bên chỗ ông ngoại còn hạng mục quan trọng phải giải quyết, chính sự làm đầu.

Nhưng cô ngồi trên xe với tâm trạng vô cùng vui vẻ, thỉnh thoảng nhìn Tần Tư Đình bên cạnh, Tần Tư Đình đã quen với ánh mắt mê mẩn của cô, sớm hình thành miễn dịch, nhưng bây giờ bị ánh nhìn hưng phấn nhiệt tình của cô khiến cho ngứa ngáy, anh thò tay xoay đầu cô ra trước: “Nhìn đằng trước đi, đừng nhìn anh.”

“Không được, em phải nhìn anh.” Đầu Thời Niệm Ca như có lò xo bật lại, cười hì hì với anh: “Em có bạn trai rồi, em không được nhìn bạn trai của mình hả?”

Tần Tư Đình: “…”

Thời Niệm Ca cười đến mức hai mắt chỉ còn lại hai đường cong cong, sau khi đến phòng thí nghiệm, bởi vì ở đó có ông ngoại và nhiều nhân viên, cô mới bắt đầu nhịn lại.

Hơn nữa buổi sáng ông ngoại còn dẫn Tần Tư Đình đến học viện y học tham gia hội thảo, có lẽ chiều mới về, Thời Niệm Ca ở lại làm việc với những nhân viên khác, Tần Tư Đình không ở đó vài giờ thôi cô đã cảm thấy nhớ nhung da diết.

Hơn hai giờ chiều, cuối cùng người cũng về, khi Tần Tư Đình xuống xe lập tức trông thấy một cô gái nhỏ mặc blouse trắng thò đầu ra khỏi cửa phòng thí nghiệm chờ bóng dáng anh.

Buổi chiều khi hai người họ cùng làm thí nghiệm, ông ngoại giảng giải nội dung thí nghiệm phải làm buổi chiều trên tablet, đồng thời cung cấp thêm những điểm quan trọng từ buổi hội thảo ban sáng.

Ông ngoại nghiêm túc giảng bài, mọi người chuyên chú lắng nghe.

Thời Niệm Ca ở bên cạnh Tần Tư Đình, lén duỗi tay đến bên cạnh anh, khẽ nhéo lòng bàn tay anh một cái, lúc đầu anh không phản ứng gì cả, cô lại nhéo tiếp một cái nữa, cho đến khi anh rụt bàn tay lại, cô mới đắc chí ngửa mặt lên cười.

Lúc này ông ngoại vừa vặn trông thấy cô cười khoái chí, đột nhiên dừng lại, nhìn cô: “Niệm Niệm, con nhìn Tần Tư Đình cười cười gì đấy?”

Lúc này Thời Niệm Ca mới nhìn về phía ông ngoại, cố gắng làm vẻ mặt bình thản: “À, con… đột nhiên nhớ đến một câu nói của Tần Tư Đình, mới bật cười thôi.”

Toàn bộ nhân viên trong phòng thí nghiệm quay sang, hiếu kỳ nhìn hai người họ.

Ông ngoại cũng nheo mắt lại, giọng nói nghiêm túc: “Tần Tư Đình nói gì?”

Ông ngoại định hỏi tới luôn à, cô kiếm đại một cái cớ thôi mà…

Lỡ diễn rồi thì phải ở trên sân khấu tiếp thôi, Thời Niệm Ca nhắm mắt nói càn: “Tần Tư Đình nói ông ngoại vô cùng đẹp trai, chắc sắp tìm bạn già rồi.”

Nụ cười bắt đầu rộ lên trong phòng thí nghiệm, cho dù mọi người không dám cười thành tiếng, nhưng ai cũng nhịn đến mặt mũi co rút lại, thỉnh thoảng nghe thấy ai đó bật cười ra.

Tần Tư Đình lập tức quay lại nhìn Thời Niệm Ca, Thời Niệm Ca nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của anh, vội vàng cười cười lấy lòng anh, cô cũng hết cách rồi, tìm đại một lý do, dù sao bây giờ anh cũng là bạn trai của cô rồi, thì… cứ mặt dày giúp cô đi.

Sắc mặt ông ngoại lúc này hơi khó coi: “Lộn xộn cái gì đấy, Tiểu Tần sau này trò tránh xa Niệm Niệm ra đi, con bé này ngày nào cũng nói năng lung tung, trò đừng để nó dạy hư.”

Lúc này mọi người chẳng thể nhịn nổi nữa, những người nhìn ra được sự mờ ám giữa hai người họ bắt đầu cười phá lên.

Nhưng ông ngoại chẳng hề để họ có thời gian, tiếp tục giảng bài.

Bầu không khí lại trở nên nghiêm túc, Thời Niệm Ca lặng lẽ nói nhỏ, tay chọt chọt vào tay Tần Tư Đình, lần này vừa đυ.ng vào đã bị anh chụp được bàn tay.

Thời Niệm Ca nhịn cười, bây giờ không thể cười nữa, lỡ để ông ngoại nhìn thấy lần nữa, cô chỉ cúi đầu, lén cười trộm.

Mọi người bận bịu đến chiều, năm giờ mới rời khỏi phòng thí nghiệm, Thời Niệm Ca vẫn đợi mọi người về hết rồi mới chậm chạm đi về phía Tần Tư Đình, cùng anh tắt đèn, cuối cùng hai người cùng nhau rời khỏi đó.

Lúc đi ra khỏi phòng thí nghiệm, nụ cười vẫn nở trên môi Thời Niệm Ca, cả ngày rồi vẫn còn vui.

“Bạn trai, chúng ta cùng nhau cùng nhau đi bộ về nhé.”

Tần Tư Đình nguýt cô một phát: “Âm mười mấy độ, từ đây về đến nhà hơn mười km, em không sợ đông cứng lại à?”

“Ừm, hình như hơi xa thật.” Cô cười hì hì ôm lấy cánh tay anh: “Vậy chúng ta đi bộ một lúc, khi nào lạnh quá thì bắt xe.”

“Đừng quấy nữa, quên lần trước sốt bao nhiêu ngày à?” Tần Tư Đình không chiều theo sự bốc đồng của cô, trực tiếp gọi một chiếc xe.

Trông thấy xe dừng lại, Thời Niệm Ca đành phải bước lên xe, sau đó ngồi bên cạnh anh, Tần Tư Đình cúi đầu nhìn cô gái nhỏ vì cái gọi là bạn trai mà bắt đầu bộc lộ tính cách, đành phải cười cười với cô: “Sao cứ có cảm giác em rất muốn ở nhà anh nhỉ?”

Đột nhiên bị vạch trần suy nghĩ, Thời Niệm Ca ngước mắt nhìn anh: “Hả? Được ở tiếp không?”

Tần Tư Đình vì phần tâm tư không chịu giấu kín này của cô mà nhíu mày, thò tay xoa xoa mặt cô một lúc: “Da mặt em dày đến đâu vậy? Không biết ngượng à? Hay em không biết cái gì gọi là nguy hiểm?”

“Không phải tối qua em ở lại vẫn ổn đấy ư? Nguy hiểm gì?” Cô dựa vào người anh: “Em nghĩ người gặp nguy hiểm là anh mới đúng…”

Tần Tư Đình khẽ cười, thở dài: “Cho nên để bảo vệ tấm thân trong trắng và sự an toàn của anh, anh cự tuyệt.”

Thời Niệm Ca bất chấp sự cự tuyệt của anh, dù sao cô cũng quen chủ động rồi, bây giờ còn là bạn trai của cô nữa, tại sao cô phải mắc cỡ trước mặt anh?

Đến biệt thự họ xuống xe, Tần Tư Đình không cho cô đến nhà anh ở, nhưng không có nghĩa là cô không được đến nhà anh ăn cơm, sau khi ăn no cô sẽ về, có gì không tốt đâu?

Thời Niệm Ca lẽo đẽo theo anh.

Trông thấy cô dường như chẳng nói chẳng rằng theo anh vào nhà, hôm qua mới đến một lần, bây giờ nhìn người kia quen đường cứ như bước vào nhà mình, Tần Tư Đình nhíu mày.

“Hôm nay ăn gì? Hôm nay không ăn mì trộn nữa, không biết trong tủ lạnh còn nguyên liệu nào khác không, em với anh cùng làm cơm nhé?”

“Em biết à?”

“… không giỏi lắm.” Thời Niệm Ca chớp chớp mắt: “Như nấu mì gói, hoặc chiên trứng thì em vẫn biết.”

Tần Tư Đình đau cả đầu: “Em ngồi đó đi.”

Sau đó cô nhìn thấy bác sĩ tương lai thay quần áo rồi vào nhà bếp.

Hà hà hà, cô ngang ngược ở lại ăn cơm, nhưng người ta lại chủ động chuẩn bị bữa tối như thế.

Khoảng hai mươi phút sau, Thời Niệm Ca đúng là hơi đói, không biết anh đang nấu gì, cô đứng dậy bước vào nhà bếp xem, chỉ nhìn thấy nồi nước đang bốc lên, hình như súp đang sôi, hôm nay bên ngoài rất lạnh, âm mười mấy độ, trong nhà bếp lại vô cùng ấm áp.

Cô đi đến, nhìn Tần Tư Đình cắt thịt, bàn tay anh thoăn thoắt, những miếng thịt vuông vức gọn gàng.

Đôi tay này, tương lai sẽ cầm dao phẫu thuật.

Thời Niệm Ca hơi mơ màng, bước lại gần, trông thấy anh nghiêm túc làm cơm không quay lại nhìn cô, cô chu chu miệng nói: “Nhà bếp nóng quá, anh có nóng không?”

Đang nói, cô đột nhiên chạy tót ra ngoài lấy khăn ướt trong túi xách ra, sau đó chạy vào nhà bếp, lau hai bên mặt và trán anh, tựa như giúp anh thoải mái nấu nướng hơn.

Tần Tư Đình vì động tác này của cô mà khựng lại, anh dừng tay, quay lại nhìn cô.

“Em giúp anh lau mồ hôi một chút thôi, ở đây nóng quá, sợ anh khó chịu.” Cô nghiêm chỉnh nhìn anh, phất phất khăn ướt: “Khăn này còn có mùi bạc hà, không phải loại có cồn đâu.”

Thiếu nữ da trắng nõn, hàng mi dài rậm, đôi mắt long lanh hơi cong cong vì nở nụ cười, đôi môi không ngừng líu lo lúc này khép lại hồng hồng, gấp khăn ướt lại một cách nghiêm túc.

Cổ họng Tần Tư Đình khẽ chuyển động.