Chương 1515: Em là tiểu tình ca của anh (82)

Edit: Mèo máy màu hồng

Đây là cuộc nói chuyện duy nhất giữa hai người trong một khoảng thời gian dài, nhưng rốt cuộc chỉ có mình cô nói.

Thời Niệm Ca không thể ngồi bên cạnh Tần Tư Đình, sau khi tan học ra khỏi trường anh cũng không đi cùng cô, thậm chí còn chẳng đợi cô, mỗi ngày tan học Tần Tư Đình đều đi về, thỉnh thoảng Thời Niệm Ca gặp anh ngoài cổng trường, cô đi theo anh cả một quãng đường, nhưng anh không hề quay đầu lại.

Thời Niệm Ca nhìn theo bóng lưng của Tần Tư Đình, nhìn mãi cũng không thỏa mãn, bắt đầu cảm thấy tủi thân, không biết vì sao hai người vốn đang tốt đẹp, đột nhiên biến thành thế này, cô cảm thấy những tin nhắn của mình ngu ngốc vô cùng, nhất định anh có nguyên nhân nên mới như vậy, thế mà cô cứ ngu ngốc hỏi cho đến cùng.

Từ khi bắt đầu đã tủi thân, riết cũng thành quen.

Yêu đơn phương là thế, cả năm cuối cấp cô đã đơn phương anh, giờ có là chi.

Ai nói thích một người nhất định phải kết hôn, ít nhất Tần Tư Đình cũng cho cô chút hình ảnh tốt đẹp, cũng chưa từng đáp lại tình cảm của cô… anh nhất định có nguyên nhân gì đó.

Mỗi ngày Thời Niệm Ca đều tự an ủi mình như vậy, thật ra chỉ cần không học trường khác nhau, không bị chia cắt hai phương trời, ít nhất bây giờ có thể hằng ngày nhìn thấy anh, tốt hơn nhiều so với việc không được gặp anh.

Không có Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca rõ ràng không được cơ hội đi học về cùng anh, nên không quay về biệt thự Lệ Thủy nữa, cô dứt khoát ở nội trú trong trường cùng với Triệu Tiểu Thanh.

Thỉnh thoảng cô nhìn thấy Tần Tư Đình ở hành lang, Tần Tư Định vô cùng lạnh nhạt, Thời Niệm Ca không dám tiến đến bắt chuyện.

Tựa như cô trở lại khoảng thời gian đầu năm lớp mười hai, Tần Tư Đình hờ hững không nói chuyện, đi ngang qua người nhau.

“Bốp!” Thời Niệm Ca đang đi, cảm thấy có người vỗ vai mình.

Cô quay đầu lại, trông thấy người quen, nở nụ cười: “Khéo thế.”

“Nghe nói em vào đại học y lâu rồi, sao hôm đầu đến đây không chào hỏi hả, để anh báo cáo tình hình với cháu trai chứ.” Đây là Tiêu Đạt, đang học năm tư, bởi vì học y lâu hơn những ngành khác hai năm, nên hai năm nữa mới tốt nghiệp, anh cũng xem như bạn từ bé của Thời Niệm Ca, hai người thường cùng nhau chơi đùa, sau này Tiêu Thị chuyển đến thành phố bên cạnh, tập đoàn Lăng Tiêu lúc ấy rất phát triển, bây giờ gần như là một trong những tập đoàn lớn trong nước, nhà họ Tiêu và nhà cô cũng xem như có qua lại.

Thời Niệm Ca nói: “Không phải anh nghe được tin từ ông ngoại em khi ông đứng lớp à? Chứ làm sao mà biết được em học y?”

“Chẳng phải em thích học y từ nhỏ sao, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.” Tiêu Đạt vỗ vai cô: “Chỉ là cháu lớn của anh nhiều năm rồi chưa gặp em, cứ nhắc em mãi, bảo rằng nó không quên được em, anh thấy hai năm nữa em đủ tuổi kết hôn rồi, cứ trực tiếp làm cháu dâu của anh đi.”

“Anh bớt bớt đi.” Thời Niệm Ca cười cười: “Tiêu Lộ Dã nhỏ hơn anh có một tuổi thôi đấy, vai vế gì chứ, từ nhỏ dến lớn toàn bị người ta đè đầu cưỡi cổ, bây giờ cái gì mà cháu lớn cháu nhỏ, anh thử gọi như vậy tiếp đi, không chừng anh ấy đánh luôn cả anh đấy.”

Tiêu Đạt cười hả hê: “Nó đợi anh báo cáo tình hình của em còn không kịp, sao dám đánh anh.”

Ấn tượng của Thời Niệm Ca về Tiêu Đạt vẫn dừng lại ở những ngày thơ bé, mặc dù cô là con gái, nhưng không hề thua kém ai, khi mọi người cùng nhau chơi đùa cùng nhau những cô bé khác bị bắt nạt, chính cô là người đứng ra bảo vệ họ, chỉ có vài lần cô quậy phá bên ngoài phòng thí nghiệm, bị ông ngoại bắt được phạt đứng trước phòng thí nghiệm, kết quả từ sáng sớm, Tiêu Đạt và Tiêu Lộ Dã đã trèo tường vào phòng thí nghiệm, dẫn cô đi ăn.

Tuổi thơ thật vui vẻ, những ký ức ngọt ngào cứ thế ùa về, cho nên khi nghe thấy Tiêu Đạt nhắc về Tiêu Lộ Dã, Thời Niệm Ca lại nhớ về những ngày còn bé vô âu vô lo.

Tiêu Đạt hẹn cô ăn tối, nói rằng buổi chiều Tiêu Lộ Dã sẽ đến Hải Thành, nhưng Thời Niệm Ca đã đồng ý cùng Triệu Tiểu Thanh và Tề Bảo Bảo chiều nay cùng họ đến gặp chủ nhiệm hỏi mấy vấn đề về phòng thí nghiệm, nên cô đã từ chối.

Cô dời buổi hẹn lại cuối tuần, ít nhất đã vài năm không gặp Tiêu Lộ Dã, nếu như không có chuyện gấp, cô chắc chắn sẽ gặp anh ấy.

Mặc dù tối không hẹn gặp, nhưng buổi chiều Tiêu Đạt vẫn đến lớp của họ, còn cố tình ngồi bên cạnh cô luôn mồm nói chuyện, Thời Niệm Ca bị anh làm cho phân tâm, thỉnh thoảng quay qua liếc anh một cái, Triệu Tiểu Thanh cũng không để ý lắm đến Tiêu Đạt, còn Tiêu Đạt thì cứ liên thiên về cháu lớn Tiêu Lộ Dã si tình thế nào với Thời Niệm Ca, nhiều năm như vậy, ngoài cô ra chưa từng để tâm đến nữ sinh nào khác, bám riết lấy cô năn nỉ phải sớm gặp Tiêu Lộ Dã, phải nhanh chóng đến bên nhau mà yêu đương đi.

Thời Niệm Ca chỉ cho rằng đó là lời nói đùa của anh, mọi người đều là bạn từ nhỏ, bạn bè tốt, quen thân như thế, yêu thế nào được.

Tiêu Đạt vừa nói chuyện vừa bắn cái nhìn quyến rũ về phía Triệu Tiểu Thanh.

Triệu Tiểu Thanh: “…” im lặng tiếp tục nghe giảng, nhưng vì cứ nghe suốt Tiêu Lộ Dã thích Thời Niệm Ca, vẫn không nhịn được, dỏng tai lên đầy hiếu kỳ, thỉnh thoảng vừa nghe vừa nhìn sang phía Tần Tư Đình, cảm thấy Thời Niệm Ca được người người yêu quý thế này, Tần Thân rốt cuộc có thích Niệm Niệm không, chẳng lẽ bị người ta cướp mất rồi mới hối hận à.

Bên này Tiêu Đạt cứ lải nhải suốt cả tiết học với Thời Niệm Ca, sau khi tan học cô vội vàng túm anh ra ngoài, vất vả lắm mới đuổi được Tiêu Đạt ra khỏi giảng đường, lúc này mới thở hắt ra một hơi, kết quả vừa quay lại, cô ngẳng đầu nhìn thoáng qua, Tần Tư Đình đã đứng sau lưng cô. Chắc là, anh định ra ngoài, còn cô vô tình đứng chắn cửa mà thôi.

Cô nhìn anh, anh không nói chuyện, bỏ đi.

Lại thêm một ngày không nói chuyện.

Rất nhiều ngày rồi không nói chuyện.

Triệu Tiểu Thanh và Tề Bảo Bảo bước lại, cũng định đi ra ngoài, Tề Bảo Bảo không hề biết quá khứ giữa Thời Niệm Ca và Tần Tư Đình, đứng phía sau anh khuôn mặt vẫn hơi đỏ lên, nói một câu: “Bạn học Tần, phiền cậu cho mình qua một chút, mình với Niệm Niệm và Tiểu thanh phải ra ngoài.”

Tần Tư Đình nghe thấy, nhưng lại vờ như không nghe, khi ba nữ sinh đồng thời nhìn anh, khuôn mặt anh vô cảm rời đi.

Anh đi lướt qua người cô, nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Nhưng khoảnh khắc anh đi qua, mùi thơm sạch sẽ vẫn vấn vương nơi đầu mũi cô, Thời Niệm Ca cảm thấy hơi chua xót, cụp mi mắt.