Chương 1514: Em là tiểu tình ca của anh (81)

Edit: Mèo máy màu hồng

“Nhìn vẻ mặt, chắc là giận rồi?” Tần Tư Đình nhìn cô.

Thời Niệm Ca quay phắt lại nhìn anh: “Rõ lắm à?”

Đầu mày của nam thần hơi nhíu lại: “Hiện hết cả lên mặt rồi.”

“Ờ, chắc là vậy.” Thời Niệm Ca không thèm để ý đến anh nữa, nhưng vẫn còn rất nhiều câu hỏi, vẫn chưa thỏa mãn.

Tần Tư Đình thản nhiên mở miệng, tiếp tục nhìn cô: “Trường chia thành nhiều lớp, nhưng tôi không ngờ chúng ta không cùng lớp, ban đầu không nói cho em biết tôi thi vào y khoa, bây giờ gặp rồi, đến chào một tiếng.”

Đến, chào, một, tiếng?

Chỉ lại chào thôi à?

Thời Niệm Ca cảm thấy mình hơi giận, nhưng bây giờ giận thật rồi, cô trợn mắt nhìn anh: “Cho nên tất cả tin nhắn em gửi anh đều nhận được?”

Tần Tư Đình không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô.

“Anh nhận được đúng không?” Đã nói đến mức này rồi, nếu anh đã vào đại học y, không lý nào không nhận được tin nhắn của cô, toàn bộ áp lực bấy lâu nay cuối cùng được giải phóng, cô trừng mắt với anh: “Nhận được, lại không trả lời, hay có thể nói là lúc ấy anh nhất thời kích động, sau đó cảm thấy mình không nên hôn, cho nên dứt khoát quên đi chuyện này, coi như chưa từng xảy ra?”

Anh vẫn không trả lời, ánh mắt vẫn dừng lại đôi mắt đã phơn phớt hồng của cô.

“Anh học y, là vì quyển sách y học kia thú vị, được khai sáng, đột nhiên chuyển qua học y à?” Hay bởi vì em?

Đương nhiên cô không nói vế sau, cũng chẳng dám hỏi, sợ sau khi hỏi rồi chỉ khiến bản thân khó chịu hơn mà thôi.

Anh vẫn im lặng.

“Tần Tư Đình.” Thời Niệm Ca rít một hơi: “Anh hiểu em mà đúng không? Từ trước đến giờ, anh đều biết em ôm hy vọng gì, anh lạnh nhạt thờ ơ lâu như vậy, nếu từ đầu tới cuối không có cảm giác gì, thì ngày đó trên sân trượt băng, không nên hôn em mới phải, như vậy ít nhất em… chỉ coi như mình bị ảo giác, cuối cùng em sẽ tự buông tay, bây giờ, anh khiến em khó chịu vô cùng.”

Sau khi nói xong, cô không nhìn anh nữa, ngồi im tại chỗ, không muốn nói thêm gì nữa.

Anh không giải thích nguyên nhân chọn học y, cũng không giải thích vì sao hôm ấy không trả lời tin nhắn, mỗi câu cô hỏi bây giờ, anh cũng không trả lời.

Chuông vào lớp vang lên, Triệu Tiểu Thanh chạy vào lớp, chuẩn bị chui vào chỗ sau khi giáo viên đến.

Dù sao hôm nay cũng là buổi học chính thức đầu tiên, mọi người vẫn chưa quen mặt nhau, cho nên rất nghiêm túc, vô cùng yên lặng, không ai nói chuyện quá lớn, cho nên Triệu Tiểu Thanh phát hiện Thời Niệm Ca có chuyện gì đó cũng không dám hỏi.

Nhưng khi kết thúc tiết học, Triệu Tiểu Thanh nhìn qua, trông thấy Thời Niệm Ca đang cúi đầu đọc sách, không biết rốt cuộc có nghe giảng không.

“Này, sao thế?” Triệu Tiểu Thanh vỗ vỗ vai cô.

Thời Niệm Ca vừa rồi không nghe lọt lời nào của giáo viên, trong đầu cô chỉ nghĩ đến Tần Tư Đình, anh sẽ không vô duyên vô cớ mất tích như vậy, cô cũng hơi hiểu tính anh, anh không phải người quá tình cảm, nhưng hôm ấy ở công viên, lúc về, dường như nhìn thấy hai chiếc xe kia, anh nhanh chóng đưa cô rời khỏi, lên xe trở về, sau đó thì sao?

Sau đó, cô nhắn tin, anh không trả lời.

Vấn đề chắc chắn không phải do anh.

Nếu như anh không thích cô, với người như anh, sẽ không tùy tiện hôn cô.

Chắc chắn anh thích cô.

Hôm hỏi nguyện vọng anh không trả lời, sau đó hai người lại không liên lạc.

Trong chuyện này nhất định có nguyên nhân.

Vừa rồi anh cứ chăm chú nhìn cô, không hề giải thích, không nói gì cả, anh chỉ nhìn cô thôi.

Cô định sau khi tan học sẽ hỏi cho ra lẽ, cô nghĩ về chuyện này đến nhập tâm, Triệu Tiểu Thanh lại gọi cô tiếp.

Cô ngước đầu lên, định xem rốt cuộc Tần Tư Đình thế nào rồi, nhưng khi quay mặt sang, cô ngẩn cả người.

Tần Tư Đình không còn ngồi bên cạnh cô nữa, cô ngước mắt lên chỉ nhìn thấy bóng lưng Tần Tư Đình đang đi ra phía cửa sau.

Thời Niệm Ca siết chặt quyển sách trên bàn, cả người cứng ngắc.

Tần Tư Đình… quả nhiên đến gặp cô để chào hỏi, anh không định ngồi cùng bàn với cô, cũng không muốn nói nhiều với cô.

Có năm phút chuyển tiết, Thời Niệm Ca nằm bò ra bàn, không buồn nói gì cả.

Chỉ là một nữ sinh mười tám tuổi, cô không biết làm thế nào để tiêu hóa mớ cảm xúc này của bản thân, không thể tiết chế được những ngọt ngào lẫn chua xót trong chuyện tình cảm, những cảm giác to lớn này bất giác khiến cô rơi vào một không gian u ám, mây giăng kín lòng.

Càng khó chịu hơn những ngày không đợi được tin nhắn của anh, khó chịu vô cùng.

Triệu Tiểu Thanh ngồi bên cạnh khó hiểu: “Niệm Niệm, cậu sao thế?”

Thời Niệm Ca nhìn cô bạn, lắc đầu, không nói gì.

Triệu Tiểu Thanh thấy Tần Tư Đình đi thật, mặc dù không biết cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác chuyện này ảnh hưởng đến tâm tình của Thời Niệm Ca, chỉ có thể vỗ về vai cô bạn, rồi sau đó yên lặng ngồi bên cạnh, không hỏi thêm gì cả.

Còn hai phút nữa vô học, Tần Tư Đình quay lại lớp, nhưng anh chọn một bàn khác không có người ngồi.

Thời Niệm Ca siết chặt nắm tay, đột nhiên cầm sách trên bàn, đứng dậy đi về phía đó.

Kết quả khi đến gần, Tần Tư Đình bỏ balo lên, ném sang ghế bên cạnh, cũng chính là chỗ cô định đến ngồi vào.

Thời Niệm Ca ôm quyển sách, sững sờ đứng tại chỗ.

Cô vẫn luôn kiên trì tin rằng anh có lý do nên mới có thái độ như vậy với cô, nhưng khi anh thấy cô bước lại, trực tiếp dùng balo để lên chỗ trống bên cạnh.

Cô lên tiếng: “Tần Tư Đình.”

Triệu Tiểu Thanh ngồi ngây ra nhìn hai người họ, hơi lo lắng cho Thời Niệm Ca, dù sao thì Thời Niệm Ca cũng thích thầm Tần Tư Đình, chưa dám làm chuyện gì cả, vừa rồi cố lắm mới có dũng khí đứng dậy, bây giờ lại gặp khó khăn, cứ đứng ngây ra đó.

Lúc này Tần Tư Đình nhìn Thời Niệm Ca, khuôn mặt không cảm xúc.

Thời Niệm Ca nhìn anh, hỏi nhỏ: “Tần Tư Đình, ngồi cùng bàn cũng không thể à?”

Tần Tư Đình nhìn thẳng vào mắt cô, sau vài giây, không trả lời, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng bên ngoài sắc trời hơi âm u, có lẽ sắp đổ mưa rồi.