Chương 1511: Em là tiểu tình ca của anh (78)

Gần đến ngày nhập học, thư báo đậu cũng đến nơi.

Hơn nữa, Triệu Tiểu Thanh đã quyết định xong, sẽ cùng học y với Thời Niệm Ca.

Ông ngoại gần đây đã đến đại học báo danh cho cô, giới thiệu cô với không ít người ở đó, nhất định phải ‘chăm sóc’ cô, gửi gắm hết thảy mọi người.

Kỳ thật Thời Niệm Ca không đòi hỏi quá cao, nhưng được ông ngoại giúp đỡ, cô cũng không cản lại, sao cũng được.

Ngày chính thức nhận được giấy báo nhập học, cô nhớ đến Tần Tư Đình.

Không biết vết thương trên cổ anh thế nào rồi, không biết cuối cùng anh quyết định học ở đâu, đến thành phố S, hoặc có thể ra nước ngoài, nhưng chắc chắn không ở lại Hải Thành.

Cô và anh mất liên lạc, không gọi điện, không ai chủ động nhắn tin.

Những tin nhắn trong di động của cô, chỉ dừng lại ở tin đó.

Tin đầu tiên là cô hỏi phải anh hôn cô không, tin ấy anh không trả lời.

Hai tin sau là tin ngày đó cô hỏi anh, anh cũng chỉ trả lời vẻn vẹn một chữ “ừm”.

Sau đó, rốt cuộc không có sau đó.

Trước đây mỗi khi Thời Niệm Ca nhớ Tần Tư Đình, sẽ nhắn tin với anh một chút, rồi đọc tin nhắn của Tần Tư Đình, bản thân sẽ chậm rãi nhớ nhung.

Nhưng bây giờ cô không dám nhắn tin cho anh nữa, vì tin nhắn kia vẫn đứng đầu trong danh sách tin nhắn, anh không trả lời, nó như cười vào mặt cô, nhắc nhở cô có bao nhiêu là hoang đường.

Gần đến ngày đi học, Thời Niệm Ca bị ba mẹ kéo ra nước ngoài, ở nước ngoài vài ngày, sau đó trước ngày khai giảng lại về nước.

Triệu Tiểu Thanh nói hâm mộ cô, đi biển ở nước ngoài nhưng không bị đen, ngược lại Triệu Tiểu Thanh bình thường cũng rất trắng, nhưng kỳ nghỉ hè này ra ngoài chơi vài ngày, nên da sạm đi không ít.

Sắp vào đại học, giấc mơ của cô càng lúc càng đến gần.

Cô lại bắt đầu nhớ Tần Tư Đình.

Anh hiện tại, có lẽ đã đến thành phố khác, hoặc đến một quốc gia khác rồi.

Anh chọn Harvard hay là Oxford, Cambridge?

Từ lần đến trường đó đã nhiều ngày rồi, vẫn chưa nhắn thêm tin nào cả.

Thời Niệm Ca nhìn chú ếch màu xanh, ôm lấy vỗ về cả nửa ngày, sau đó lại cẩn thận đặt trên đầu giường, sợ nó bị bẩn, chú ếch xấu xí cứ như vậy ngồi đó, cô nhớ lại dáng vẻ anh dùng hai tệ cuối cùng của cô.

Không hiểu tại sao đột nhiên trở thành xa lạ, cho dù tốt nghiệp không còn ở bên nhau nữa, nhưng vẫn nên giữ liên lạc chứ.

Sao lại đột ngột biến mất như vậy.

Trước khi ra nước ngoài vài ngày, cô chuẩn bị cho Tần Tư Đình một món quà, là một cây bút, trên bút khắc tên Tần Tư Đình, không biết có thể gặp lại anh không, cũng chẳng biết bao giờ mới có dịp tặng anh món quà này.

Di động trong tay cô lúc này rung lên, cô cúi đầu nhìn vào, là tin nhắn của mẹ.

Quý cô Dương Trân Trân: [Niệm Niệm, mai nhập học rồi, sửa soạn đồ đạc xong chưa?]

Thời Niệm Ca trả lời: [Xong rồi ạ, ngày mai chú Thái đưa con tới báo danh.]

[Vậy là tốt rồi, nghe dì Hương nói, hôm qua sau khi con về nhà, tâm trạng không vui, sao thế? Không phải ra nước ngoài với mẹ thì tâm trạng bất an rồi chứ.]

[Không sao ạ, mẹ, con chỉ suy nghĩ chuyện học y sau này thôi.]

[Thật không?]

[Thật mà.]

[Thôi đi, nói thật với mẹ đi, có phải vì cậu bạn mà con thích không? Nào, cho mẹ xem hình cậu ấy nào.]

Thời Niệm Ca thật sự không có tấm ảnh nào của Tần Tư Đình, trước giờ anh không chụp hình, cô chỉ có một tấm ảnh chụp cả lớp, nhưng người nào cũng nhỏ xíu, không nhìn rõ mặt.

Cô chỉ có duy nhất một tấm ảnh của anh, là lần đó cô tra điểm đại học, nhìn thấy bức ảnh chụp trên bảng điểm điện tử, đẹp trai kiên định, cô vội lấy điện thoại chụp lại một tấm.

Cô do dự một chút rồi gửi cho mẹ xem.

Không lâu sau, mẹ cô gọi điện thằng cho cô: “Đúng là đẹp trai thật, nhưng mà sao không có hình nào khác à, con không chụp lén à? Cũng không có ảnh chụp chung?”

Thời Niệm Ca: “Con vẫn chưa nói gì mà, cũng chẳng tới đâu, hơn nữa anh ấy không thích chụp hình, cũng có thể nói là, chưa từng chụp hình.”

“Tiếc thật, đứa nhỏ này đẹp trai như vậy, sao lại không thích chụp hình nhỉ.” Quý cô Dương Trân Trân bùi ngùi một câu.

Thật ra đối với Thời Niệm Ca mà nói, cô chẳng cần những bức ảnh này.

Vì hình ảnh Tần Tư Đình đã khắc sâu trong tâm trí của cô.

Thấy cô vẫn im lặng, quý cô Dương Trân Trân cười khinh bỉ: “Sao rồi, bởi vì sau này không học chung? Hay vì không theo đuổi được?”

“Không có, chỉ là con tự thích người ta thôi, ngày mai bắt đầu tập trung vào việc học sẽ khác, mẹ đừng quan tâm, con gái mẹ có chừng có mực.”

“Quên đi, có chừng có mực là được, lần trước mẹ nói gì con cứ ngẫm nghĩ cho kỹ đi, bây giờ có không ít cậu bé gia thế tốt học y đâu, nếu như ở đại học con gặp được người phù hợp, có thể chính thức qua lại, dù sao lớn hết rồi, chẳng ai cấm con được, nhưng nhất định đối phương nhân phẩm phải tốt mới được.”

Cậu bé gia thế không tệ có thế so sánh với Tần Tư Đình được ư?

Thời Niệm Ca không nói thêm về chủ đề ấy nữa, chì chuyện trò cùng mẹ một lúc rồi cúp điện thoại.

Sau khi cúp điện thoại, Thời Niệm Ca đứng trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cảm thấy tâm trạng vẫn tụt xuống tới đáy, không thể thông suốt được.

Thật ra cô vẫn luôn thẳng thắn với mẹ những chuyện như thế này, nhưng vẫn giấu chút ít nội dung bên trong.

Ví dụ như lần đó đi công viên anh nắm tay cô, quan trọng hơn là còn… hôn cô nữa.

Cô tựa đầu vào song cửa, nhắm nghiền mắt, cô sẽ không kể chuyện này với ai, cô sẽ giữ kín cho đến mãi về sau, bí mật từ sâu trong đáy lòng.

Kẹo để trong túi, nhưng không thể ăn.

Trước nhập học một ngày, Thời Niệm Ca nhắn cho Tần Tư Đình một tin, cô siết chặt di động: [Tần Tư Đình, mình sắp nhập học rồi, hỏi nhiều người rồi vẫn không biết cuối cùng cậu học ở đâu, nhưng chúc cậu mọi thứ thuận lợi nhé.] Đủ quy chuẩn của một tin nhắn, nhưng cô không dám gửi đi.

Tin nhắn về nụ hôn ấy của cô không được trả lời cứ sờ sờ trước mắt, cô không thể gạt đi được, nó như nhân chứng chứng tỏ mọi chuyện đã xảy ra.

Ngón tay cô đặt trên nút gửi nhiều lần, cuối cùng tay lướt trên màn hình, xóa từng chữ một.