Chương 1: Hôn lễ

Một ngày này, kinh thành Lương Quốc thập phần náo nhiệt, mỗi người đều ra cửa xem náo nhiệt, tới xem Nhϊếp Chính Vương Lương Xước cưới vợ, người mà Lương Xước cưới cũng không phải là người bình thường, hắn cưới chính là Bát Đế Cơ, Lương Trù của Lương hoàng đế, tình cảm của Lương Xước cùng Lương Trù vẫn luôn là chuyện xưa lưu truyền khắp dân gian.

Lại nói tiếp, chuyện xưa giữa Lương Xước cùng Lương Trù có thể nói là rất sâu xa, quan hệ của hai người sau lưng thân tộc loạn như mèo cào nhưng Lương Xước vẫn yêu sâu sắc Lương Trù nhiều năm qua, dốc hết sức đàn áp tiếng phản đối ở khắp nơi, rốt cuộc, hôm nay hắn cũng ôm được mỹ nhân về tay.

Nói tới cái tên Lương Xước này, ân ân oán oán giữa hắn cùng Lương hoàng đế đại khái nói ba ngày ba đêm cũng nói không xong, lúc này Lương hoàng đế chỉ sợ đã chịu hϊếp bức mới bị buộc phải đem nữ nhi gả cho hắn.

Tuy rằng Lương Quốc có hoàng đế, nhưng ai mà không biết hoàng đế Lương Quốc căn bản chỉ là con rối, người cầm quyền thực tế chính là Nhϊếp Chính Vương Lương Xước. Dân gian đều truyền tai nhau, nếu không phải có Lương Trù đứng chắn phía trước, Lương Xước sớm đã gϊếŧ hoàng đế, đăng cơ chấp chưởng thiên hạ.

Lương Xước bị dân gian khắc hoạ thành hình tượng chỉ thích mỹ nhân không thích giang sơn, mà Lương Trù trong tưởng tượng của bá tánh đã trở thành mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Mặc kệ mọi người đồn thổi như thế nào cũng đều không thể nhìn thấu chân tướng trong đó, những việc đã phát sinh trong hoàng cung là việc mà người bình thường căn bản không thể biết.

Tuy rằng nói truyền thuyết không thể tin hoàn toàn, nhưng truyền thuyết này, mức độ đáng tin vô cùng cao. Lương Xước xác thật vô cùng yêu Lương Trù, cũng xác thật là nhìn mặt mũi của Lương Trù nên mới không nhấc lên tinh phong huyết vũ trên triều đình.

Hoàng đế Lương Quốc không có bất cứ điều gì làm lợi thế đàm phán, ông ta có thể sống tới ngày hôm nay đều là bởi vì ông ta đã sinh ra được một nữ nhi tốt.

Lương Xước là một nam tử cao lớn, cũng là giá áo trời sinh, hỉ phục đỏ thẫm mặc ở trên người làm hắn càng thêm anh tuấn đĩnh bạt. Bề ngoài của nam tử Lương gia đều là ôn nhu nhưng Lương Xước lại không phải như thế, hắn là nam tử tràn ngập khí khái nam nhân, mày rậm mắt to, mũi thẳng tắp, môi hơi mỏng, bất luận nữ tử nào nhìn thấy, đều phải vì dung nhan của hắn mà động tâm.

Lương Xước cưỡi tuấn mã cao lớn, lãnh quân đội tới đón dâu, có thể nói là vừa bừa bãi lại kiêu ngạo, nghi chế đón dâu của hắn tuy rằng có chút qua loa, nhưng không có một lễ quan nào dám đưa ra ý kiến, hắn nâng đầu nhìn tới cỗ kiệu lớn trước mắt mà hắn để ý nhất kia, qua ngày hôm nay, Trù Nhi chính là của hắn!

Tưởng tượng người mình yêu rốt cuộc cũng thuộc về mình, trên mặt Lương Xước xuất hiện ý cười nhợt nhạt.

Sau khi trải qua các nghi thức phức tạp, Lương Trù bị đưa vào hỉ phòng, nàng ngồi ngay ngắn trên giường hỉ, đôi tay không tự chủ được nắm chặt váy dưới thân, có thể từ ngôn ngữ cơ thể của nàng nhìn ra, nàng đây là đã chịu đựng đến cực hạn.

Dưới khăn hỉ là một khuôn mặt phong tư yểu điệu, mặt mày như họa, mà giữa mày lại chỉ toàn là ưu tư.

Đối với cuộc hôn nhân này, nàng vô cùng bất an, nàng vẫn luôn không hiểu thấu người nam nhân đáng sợ kia, hơn nữa cũng luôn không hiểu được vì sao hắn lại đối với mình yêu sâu sắc như thế.

Lương Trù dĩ nhiên là không muốn gả cho Lương Xước, bởi vì Lương Xước chính là một cây đao treo trên đầu người một nhà bọn họ. Hơn nữa Lương Xước cùng Lương Trù có huyết hải thâm thù.

Bọn họ là thân đường huynh muội. Năm đó phụ thân Lương Trù ở thời điểm tranh quyền đoạt vị, gϊếŧ chết phụ thân của Lương Xước, bức mẫu thân hắn tự sát, huynh trưởng của hắn cũng không buông tha, người duy nhất tránh thoát một kiếp chính là Lương Xước còn nằm trong tã lót, Lương Xước được Thái Hậu thương hại giữ lại tánh mạng, bị nuôi dưỡng ở lãnh cung, nhận hết khổ sở, việc tàn nhẫn mà Lương hoàng đế làm đối với Lương Xước nhiều không kể xiết, thời điểm Lương Xước mười hai tuổi đã bị ném tới biên quan rèn luyện, thậm chí còn hạ lệnh khiến hắn phải chết nơi sa trường.

Ai ngờ trời phù hộ Lương Xước, Lương Xước thật sự dựa vào thực lực làm Hồ Lỗ hôi phi yên diệt, mang theo quân công không cách nào có thể thay thế, khải hoàn hồi triều, hơn nữa, ở một ngày nào đó, hắn biến thành Nhϊếp Chính Vương, hoàn toàn cướp lấy hoàng quyền từ tay bá phụ, từ đó về sau, huynh đệ tỷ muội các nàng đều sống trong sợ hãi, sợ rằng một ngày nào đó sẽ bị sát hại toàn bộ.

Lương Xước đối với toàn bộ nhi nữ của Lương hoàng đế đều là chán ghét, chỉ đối với một mình nàng lại thập phần coi trọng, thậm chí hắn còn nguyện ý hướng phụ hoàng nàng cầu thân, còn đưa ra bảo đảm, chỉ cần nàng gả thấp, hắn sẽ để cho ông ta ngồi vững vàng trên long ỷ.

Lương Trù luôn không thể hiểu nổi, rốt cuộc thì bản thân có nơi nào hấp dẫn tôn ôn thần kia, đại khái chỉ là một năm làm bạn trong lãnh cung kia đi, nhưng nàng tự nhận bản thân mình cũng không có đối tốt với hắn như vậy, rốt cuộc thì sự chấp nhất của hắn là từ đâu mà đến?

“Ai. . .” Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Lương Trù biết bản thân chỉ có thể tiếp thu vận mệnh như vậy, hôn nhân của nữ tử vốn chính là nghe mệnh cha mẹ, huống hồ tình thế còn tệ hại như thế, hắn chính là cường giả có thể hô mưa gọi gió a.

Trong lòng bất an, thời gian cũng chậm rãi trôi đi, ngoài cửa ầm ĩ thanh âm tuyên cáo nam nhân kia đến, trái tim nàng thình thịch nhảy, nàng chỉ có thể mơ hồ từ phía dưới khăn hỉ ngắm đến giày tiêm của hắn, hắn ngừng trước mặt nàng, không có bất kì ai khác tiến vào.

Ngẫm lại cũng đúng, nam nhân đáng sợ như vậy, ai dám tới nháo động phòng?

Nam nhân kia cầm lấy cân đẩy khăn hỉ ra, tầm mắt nàng rốt cuộc cũng cùng hắn đối diện, nam nhân kia tươi cười thực ôn hòa, cũng không biết vì cái gì, mỗi lần nàng nhìn thấy hắn đều sẽ có loại thấp thỏm nói không nên lời, cố tình, người này lại chính là nam nhân nàng phải ở chung cả đời, cổ nhân đều nói, là phu thê thì sinh cùng khâm, chết cùng huyệt.

Chỉ hy vọng về sau khi hắn thê thϊếp thành đàn, có thể đem lực chú ý dời đi một ít, đừng gấp gáp nhìn chằm chằm người khác như vậy.

“Nương tử.” Thanh âm hắn ôn nhuận dễ nghe.

“Phu. . . Quân.” Thanh âm nàng rất nhỏ, hơn nữa ánh mắt lại dời đi.

Lương Xước trực tiếp duỗi tay nâng cằm tinh xảo của Lương Trù lên, bức nàng đối diện với mình,” Trù Nhi, từ nay về sau nàng chính là nương tử của bổn vương, nàng cần phải học cách lớn mật một chút.” Hắn không thích nàng sau khi thành niên, mỗi lần thấy hắn đều tựa như chuột thấy mèo. Nhưng trời biết, Lương Trù cũng không phải thật sự sợ hãi hắn, mà là sợ hãi quyền trong tay hắn.

Kế tiếp, hai người tiến hành lễ hợp cẩn, tay hai người vòng qua nhau, sắp sửa uống rượu giao bôi. Lương Trù đem ly rượu kề lên miệng, thời điểm sắp đem rượu uống một hơi cạn sạch, Lương Xước lại gắt gao bắt được tay nàng, mạnh mẽ đem ly rượu kéo xuống.

Tuấn nhan của hắn để sát vào Lương Trù,” Trù Nhi, bổn vương muốn xác nhận một việc, xác nhận Trù Nhi có biết ly rượu này có độc hay không?” Vấn đề này quẩn quanh trong lòng hắn thật lâu, mới vừa rồi, rượu trong hôn lễ toàn bộ đều bị tẩm độc, nếu hắn cùng thuộc cấp uống vào thì chính là âm dương cách biệt.