Chương 7: Miaow

Chương 7

Miaow



Lục Vãn Vãn theo sau Nhuyễn Nhuyễn đến đại sảnh trên phi thuyền, Viên Viên phát hiện sự xuất hiện của cô, liền đứng dậy rút nguồn điện, màn hình sáng lờ mờ lóe lên.



“Chào buổi sáng.” Lục Vãn Vãn vuốt ve đầu của nó, cảm giác được phi thuyền có chút lắc lư, cô ngồi lên chiếc ghế cố định ở một bên, nói với Nhuyễn Nhuyễn đang phe phẩy đuôi kiểm tra đường bay, “Nhuyễn Nhuyễn, mở mô phỏng chân thực ra đi.”

“Miaow.” Nhuyễn Nhuyễn đáp một tiếng, thoáng chốc, bên trong phi thuyền vốn được bao phủ bởi quá nửa kim loại cấp B màu trắng bạc, dường như trút bỏ màu sắc, biến thành gần như trong suốt.



Trong vũ trụ lờ mờ sáng, một hành tinh nửa lam nửa lục dần xuất hiện trước tầm mắt của cô.



Đó là hành tinh có sự sống duy nhất trong Thượng Tinh vực dưới tên cô: Hành tinh Tiểu Lộc.

Tầng khí quyển dày đặc bị phi thuyền phá vỡ từng chút, cô dùng một loại phương tiện giao thông hiện đại có tốc độ không gì sánh kịp, nhưng vẫn vững chắc như cũ, nhẹ nhàng đi về hướng hành tinh đó.

Màu xanh nhạt phóng to trong đáy mắt Lục Vãn Vãn, xuyên qua một dải băng rất lớn, hầu như không có một loài chim nào bay trên bầu trời, rừng rậm vĩ đại xuất hiện, bầy thú chạy băng băng trong rừng.



Phi thuyền dần dần hạ xuống, băng qua hẻm núi, tiến đến đồng bằng, Lục Vãn Vãn nhìn thấy một con Vưu Nhân Tha (Uintatherium) đang nằm nhàn nhã gặm cỏ.

Môi trường sinh thái của hành tinh Tiểu Lộc tương tự như Trái đất thời viễn cổ, bầu khí quyển chứa hàm lượng oxy tương đối cao, một nửa hành tinh là đất liền,

trong nửa còn lại, ngoài một phần nhỏ của hành tinh Tiểu Lộc là tinh thể màu hồng nhạt đặc trưng ra thì toàn bộ đều là nước biển, vô cùng vô cùng ít đảo.



Đất liền trải dài từ Nam đến Bắc, một số dãy núi phân bố theo chiều ngang dọc, tạo thành các kiểu khí hậu khác nhau. Nhưng bởi vì phần đất liền của hành tinh Tiểu Lộc hiện đang được chiếu sáng bởi một Hằng tinh cách hệ hành tinh Tiểu Lộc

không xa, nên đại bộ phận đất liền đều đang trong giai đoạn chuyển từ mùa xuân sang mùa mưa.



Cầu vồng mềm mại từ phía đường chân trời hiện ra, phi thuyền màu trắng bạc cuối cùng dừng lại tại một trang viên ngay cạnh biển.



“Đến nhà rồi.” Giọng nói Nhuyễn Nhuyễn hạ xuống, mô phỏng chân thực bên trong phi thuyền dần khôi phục lại như bình thường, “0731, chủ nhân đã trở về, mời truy cập.”



Cùng với âm thanh chứng thực của hệ thống phòng ngự trong trang viên, một ánh sáng màu xanh quét qua phi thuyền, sau khi xác nhận người bên trong đích thực là Lục Vãn Vãn, lớp bảo vệ của trang viện mới dần dần mở ra.

Lục Vãn Vãn nhân lúc đang truy cập, suy nghĩ làm sao để đưa Cố Huấn Đình vào trong nhà.



Lục Vãn Vãn chạm vào hệ thống điều khiển dự bị trên quang não, thu lại chiếc giường nhỏ mà cô vừa ngủ trong phòng. Cô khom lưng, nhặt áo choàng ở dưới đất lên cùng Viên Viên, còn có các mảnh vải bị cô cắt lúc trước, tất cả bỏ vào cái sọt sớm bị máu và đồ bẩn làm cho cực kì bẩn thỉu.



Động tác của cô rất nhẹ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh ma sát vẫn

nghe rõ mồn một.



Thuận theo Lục Vãn Vãn càng ngày càng đến gần, đầu óc của xác ướp cựu nguyên soái đại nhân choáng váng, bắt đầu khẩn trương.



“Cố tiên sinh.” Lục Vãn Vãn nhìn vào cái chăn màu làm nhạt, cả tâm trí bị Cố nào đó bao trùm chặt chẽ, không biết anh đã khôi phục lại ý thức hay chưa, nghĩ một lúc lại nói, “Chúng ta đang ở hành tinh Tiểu Lộc, đến nhà rồi, tôi về chuẩn bị trước, lát nữa sẽ trở lại đón anh.”

Lục Vãn Vãn nói xong liền mang theo Viên Viên đang ôm sọt, rời khỏi phi thuyền.



Cánh cửa đóng lại một lúc, xác nhận Lục Vãn Vãn đã rời đi xong, xác ướp cựu nguyên soái đại nhân nhẹ nghiêng đầu, chóp mũi trơn nhẵn chạm vào cái gối mềm mại.



Không biết là vì chữ “nhà” trong câu nói không rõ ràng của Lục Vãn Vãn, hay là vì cô nói lát nữa sẽ đến đón anh, hay đơn giản vì chiếc gối đã thấm ướt máu của anh hòa quyện với hương thơm nhạt nhạt của cô.



Khiến cho cảm xúc chưa từng có cuộn trào mãnh liệt trong tim anh, giống như một làn sóng làm đảo lộn vũ trụ.



Anh không nên như thế này, bây giờ anh vẫn chưa biết tại sao cô chọn anh, anh như vậy, một tên phế nhân suy nhược, rõ ràng chẳng hề hữu dụng, cái mạng rách nát như phế vật.



Cố Huấn Đình biết rằng mình không nên dễ dàng tin tưởng Lục Vãn Vãn như vậy, nhưng anh vẫn không nhịn được mà nghĩ:

Lần đầu lựa chọn đối tượng kết khế ước rất quan trọng đối với giống cái tự nhiên, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến danh dự, trong vòng bảy năm, anh đã trốn khỏi vô số cuộc ám sát, nhưng đó đều không phải là nhân vật lợi hại gì, hoặc có lẽ người ban đầu hãm hại anh vốn không muốn mạng anh đến như thế.



Có lẽ bọn họ chỉ muốn nhìn xem anh thảm hại như một con sâu chỉ biết vùng vẫy.

Nếu như đám người đó muốn anh chết, cần gì phải hy sinh một giống cái tự nhiên, có khả năng thức tỉnh dị năng cường đại như Lục Vãn Vãn chứ? Hơn nữa, Lục Vãn Vãn nếu muốn làm gì anh, hà tất phải trị thương cho anh, ra tay ngay trên phi thuyền chẳng phải dễ dàng hơn sao?



Cơ thể Cố Huấn Đình khẽ run lên, anh nhẹ nhàng hở môi, không khắc chế được thở hổn hển.

Anh càng mong đợi một đáp án, lại càng cảm thấy đáp án đó tựa như ánh sáng thuần khiết mà anh không xứng sở hữu nó.



Anh áp chế, muốn kiềm chế bản thân, lắc lắc đầu.



Tuy rằng lí do khiến anh muốn tin rất nực cười, nhưng Lục Vãn Vãn...

Là người đầu tiên, cũng là duy nhất ra tay giúp đỡ anh trong thời gian anh rơi vào vực thẳm bảy năm tăm tối.



Toàn thân trong cơn đau nhức, Cố Huấn Đình vẫn không kìm được ôm chút lòng tham. Anh ấy à, vẫn còn cho rằng bản thân lúc đó đã cận kề cái chết, chẳng nhớ Lục Vãn Vãn có hình dạng gì.

Nhưng hiện tại, anh lại rất muốn nhớ lại:

Mày mắt cô cong cong, trang điểm nhẹ nhàng, không quá diễm lệ. Thậm chí hôm tuyển chọn người thú, cô chỉ mặc chiếc váy đơn giản, cổ tay sạch sẽ, ngoài vòng tay quang não ra thì chẳng còn gì khác.



Cựu nguyên soái đại nhân chẳng biết làm thế nào để xoa dịu tâm trạng ngứa ngáy và khó chịu dồn nén trong tim, chóp mũi kề vào gối, yên lặng, trong căn phòng được Lục Vãn Vãn đặc biệt chặn hết tất cả ánh sáng, truyền đến giọng đàn ông trầm thấp, khàn khàn mang từ tính*.

* Giọng nói trầm khàn, dễ nghe và rất đàn ông.

Anh giống như con non xưa nay không thèm được vỗ về, lần đầu tiên nghe theo bản năng của thú nhân, nhỏ tiếng, nhẹ nhàng

“miaow” một tiếng.

……

Trong lúc xác ướp nguyên soái đại nhân lén lút nũng nịu→_→



Lục Vãn Vãn mệt nhọc lôi ra chiếc xe bay ngoài trời loại nhỏ đã lâu không dùng đến, rồi nhanh chóng quay trở lại.



Cô giữ thăng bằng rất kém, còn tương đối sợ độ cao, loại tàu bay ngoài trời chỉ có một tay phanh điểu khiển phương hướng, bốn mặt đều trống không như vậy cô thường không đυ.ng đến.

Nhưng lần này, để đưa được Cố Huấn Đình ốm yếu kia về đến nhà, cô chỉ có thể cắn răng cầm lái, dù sao thì từ nơi đỗ phi thuyền đến trung tâm trang viên vẫn rất gần.



Dùng tốc độ rùa bò bay xiêu vẹo mất chừng năm phút, Lục Vãn Vãn mới có thể chở hai robot về đến nhà.



Căn phòng cô đang ở không lớn là bao, không có xây thành thành lũy, đại khái là biệt thự bốn tầng không lớn lắm, nhưng tính phòng ngự là hạng nhất.



“0731.” Lục Vãn Vãn hét một tiếng với hệ thống phương vị phụ trách an toàn trên hành tinh Tiểu Lộc.



Cánh cửa mở ra, Lục Vãn Vãn để cho Nhuyễn Nhuyễn dùng điều khiển xe bay từ xa đỗ trong khu dự trữ ở phía bên kia trang viên, còn mình nắm bắt thời gian kiểm tra thiết bị trong phòng điều trị và kho dinh dưỡng trên tầng hai.



Bộ dụng cụ trị thương cao cấp và một số dược liệu dự trữ vẫn còn, bàn phẫu thuật đơn giản vẫn có thể sử dụng bình thường, Lục Vãn Vãn mở giao diện thông minh, khi thấy chức năng có thể đơn giản nắn lại xương, ánh mắt liền sáng lên, đồng thời cô nhớ lại ba thanh sắt bị Nhuyễn Nhuyễn mạnh bạo rút ra, có chút bất lực vò đầu.

May mắn thay, cô không nói làm thế nào để xứ lí đầu gối phải gãy vụn của Cố Huấn Đình, nếu không thì...



Sau khi kiểm tra sơ qua dược liệu và bàn phẫu thuật, Lục Vãn Vãn lại kiểm tra kho dinh dưỡng.



“Đã sử dụng 13%, còn 87% chưa sử dụng.”



Kho dinh dưỡng vang lên một câu như vậy, Lục Vãn Vãn thở phào.



Trước kia lúc cô xuyên đến đây, trạng thái không mấy tốt, sau khi tĩnh dưỡng ở

hành tinh Thủ đô hơn một tháng, đế quốc lại tặng cho cô một kho dinh dưỡng cấp bốn, Lục Vãn Vãn lúc mới bắt đầu chỉ ngâm một chút, sau này cũng không ngâm nữa.

Nhưng vì đã qua gần hai tháng, mức có thể sử dụng của kho dinh dưỡng vẫn từ từ hạ thấp 3%.



Nhưng mà vẫn còn đến 87% mức sử dụng, như thế cũng đủ trị liệu ngoại thương cho Cố Huấn Đình rồi.

Được phân phó đợi ở tầng hai, Phương Phương là một robot bảo mẫu khác lớn hơn Viên Viên rất nhiều, lúc này chuẩn bị một chậu nước nóng và quần áo, Lục Vãn Vãn thu lại chiếc xe lăn xách tay, có thể bay được mà bệnh viện đưa cho cô lúc trước vào trong chuỗi không gian.



Đợi cô làm xong tất cả mới phát hiện màn hình sáng mờ của Phương Phương hiện lên đường lượn sóng.

“Phương Phương em sao vậy?”



“Trong nhà không có quần áo của đàn ông.” Trên màn hình của Phương Phương xuất hiện câu này.



Lục Vãn Vãn: “...”



Cô có chút quẫn bách, “Trong kho cũng không có sao?”



Nhà kho nằm ở một bên trang viên, chứa xe bay và rất nhiều hàng hóa dùng một lần mà cô mua lúc trước.



Phương Phương thành thật trả lời, “Không có.”

Lục Vãn Vãn: “......Vậy thì em đem mấy cái váy cotton ta tình cờ mua lúc trước sửa thành quần áo nam đi, đem thêm vài cái khăn đến đây nữa.”

“Vâng ạ^_^” Không giống với Viên Viên, Phương Phương đặc biệt giỏi về khoản sắp xếp việc nhà và may vá. Nó tựa hồ rất vui vẻ rời đi hoàn thành nhiệm vụ, các việc cần làm trong lòng của Lục Vãn Vãn lại tăng thêm một chuyện.

Cần phải mua quần áo cho tiên sinh số 100, ừm, xem anh thế kia chắc là chẳng còn cái gì, quần áo cho bốn mùa mua mấy bộ là được, đồ trong cũng...



Ờ...không biết số đo của tiên sinh số 100 như thế nào.



Suy nghĩ trôi về hướng có chút nguy hiểm, đến khi Lục Vãn Vãn xuống lầu, lúc nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu thúc giục cô lên xe bay, cô mới hồi phục tinh thần, ý thức được bản thân vừa nghĩ đến một số thứ “ghê gớm”, mặt thoáng chốc đỏ ửng.



“Vãn Vãn, nhịp tim của ngài nhanh hơn bình thường 20 lần, tốc độ máu lưu thông cũng nhanh dần, vừa rồi ngài đã nghĩ cái gì vậy?” Khác với vẻ bề ngoài, mèo con Nhuyễn Nhuyễn chẳng hiểu gì về sự uyển chuyển và suy nghĩ cho tâm tình thiếu nữ, cứ thế không chút lưu tình đi vạch trần cô.



Đôi mắt Lục Vãn Vãn nóng bỏng, ngồi lên xe, vuốt vuốt đầu của Nhuyễn Nhuyễn, “Ta đang nghĩ, Nhuyễn Nhuyễn có thích dầu nhờn có vị sữa làm quà hay không.”



Màn hình sáng mờ của Nhuyễn nhuyễn dễ dụ kia ánh lên thần sắc vui vẻ, “Nhưng mà gần đây Nhuyễn Nhuyễn không có sinh nhật.”

Khái niệm sinh nhật, vẫn là Lục Vãn Vãn nói cho nó.



Hơn ba tháng trước, Nhuyễn Nhuyễn, không đúng, phải là người máy có số hiệu A420258, cùng với các robot quản gia hình dạng con người khác nằm trong nhà kho lạnh lẽo, chờ ngày được sử dụng.



Bọn chúng đợi thời cơ, cũng không thể liên kết giao tiếp với nhau.

A420258 cô độc ở trong nhà kho rất lâu, mắt thấy từng người từng người rời đi, sau đó lại có thêm robot quản gia mới mô phòng người được bổ sung vào. Chỉ có nó, bởi vì mang hình dáng một con mèo đen nên mãi không được bán đi.



A420258 có chút tổn thương, kì thực nó biết bản thân có hơi bất thường, so với các robot khác, chip của nó luôn sản sinh ra rất nhiều chương trình rác kì lạ, nhưng định đạng thì A420258 lại không nỡ.



Vì vậy cùng với sự chờ đợi dài đằng đẵng, nó đã biến thành một com mèo máy cổ quái.

Cho đến hôm đó, Lục Vãn Vãn đói đến mặt mũi vàng vọt, chưa hoàn toàn hồi phục nhìn thấy nó.

Đến bây giờ, đĩa cững của nó vẫn lưu giữ bức ảnh lúc đó, cô đặt tên cho nó, gọi là Nhuyễn Nhuyễn.

Cái hôm nó nhận Lục Vãn Vãn làm chủ, được cô tặng cho một ý nghĩa kì diệu, cô gái ốm yếu với đôi mắt lấp lánh kia nhìn nó, tặng cho nó một hộp dầu nhờn vị quả điềm tinh, “Hôm nay chính là ngày sinh nhật của Nhuyễn Nhuyễn, đây là quà sinh nhật.”



“Không phải sinh nhật cũng có thể nhận quà.” Xe bay đi về hướng phi thuyền.

……

“Thế nên, Nhuyễn Nhuyễn muốn có chứ?” Xe bay đến bên phi thuyền, Lục Vãn Vãn nhận được đáp án khẳng định của Nhuyễn Nhuyễn.



“Muốn chứ.” Màn hình sáng mờ của Nhuyễn Nhuyễn sáng lên, “Nhưng Nhuyễn Nhuyễn muốn có quả điềm tinh hơn cơ.”



“Được.” Lục Vãn Vãn nở nụ cười, “Em ở đây đợi ta, lát nữa ta đem người xuống chúng ta sẽ trở về.”



Lục Vãn Vãn cầm chuỗi không gian chứa xe lăn xách tay, mắt nhìn cái váy bẩn thỉu,cô mệt mỏi xoa bóp đầu lông mày, nhanh chóng đi vào trong phi thuyền.



Cửa phòng bị đẩy ra, Lục Vãn Vãn bật đèn lên, nhìn về Cố Huấn Đình.



Không biết có phải là cô cảm giác sai hay không, cô vẫn luôn cảm thấy tư thế của Cố Huấn Đình tựa hồ có chút thay đổi nhỏ.



“Cố tiên sinh, anh tỉnh rồi sao?”



Lục Vãn Vãn nghi ngờ hỏi một câu.



Trước lúc Lục Vãn Vãn trở lại, nội tâm Cố Huấn Đình đang vật lộn với cơn đau ngất đi giờ không hề có phản ứng gì.



Lục Vãn Vãn nhìn đôi môi không chút máu của anh, trực tiếp mở chăn ra, đầu lông mày lập tức nhíu chặt.



Trong thời gian không quá mười mấy tiếng đồng hồ từ hành tinh Thủ đô trở về hành tinh Tiểu Lộc, mặc dù cô đã đơn giản xử lý qua, nhưng miệng vết thương của Cố Huấn Đình lại bắt đầu rỉ máu.



Cơ thể của anh vẫn đang run nhẹ, đau đến co giật trong vô thức, không thể trì hoãn thêm nữa.



Lục Vãn Vãn điều chỉnh xe lăn về trạng thái nửa lơ lửng, đẩy đến gần cạnh giường.



Sau đó cẩn thận tránh phần chân và vai phải bị thương nghiêm trọng của Cố Huấn Đình, đưa tay đỡ cổ anh, ấn vào vai trái của anh, từng chút đặt anh vào tư thế nửa ngồi, tiếp theo một đầu gối quỳ trên giường, đưa tay ôm lấy eo của Cố Huấn Đình.