Chương 59: Tách ra

Tạ Kha vừa nói xong, mọi người đều yên tĩnh lại.

Lục Vãn Vãn liếc nhìn tiểu công chúa đang điều chỉnh đường bay của phi thuyền, ngón tay anh chỉ khựng lại, không có phản ứng gì quá rõ ràng.

“Sao lại không thể đi?” Khả Khả hỏi.

Tạ Kha cười khổ, “Trong tộc xảy ra chuyện rồi.”

Anh nhìn Lục Vãn Vãn, không biết nên giải thích thế nào.

Cố Huấn Đình mím môi, chạm quang não, phía Lục Vãn Vãn nhận được một tin nhắn...

Tin nhắn mà tiểu công chúa, người rất biết suy nghĩ cho người khác gửi đến có hai câu nói:

“Tộc chim đã bị đám thương nhân nô ɭệ bán cả dòng tộc.”

“Khả Khả là người của tộc chim.”

Lục Vãn Vãn vô cùng ngạc nhiên, cô nhớ lại vết sẹo trên mặt Khả Khả cô đã thấy trước đó biến thành giống như lông vũ, thì ra đó không phải là ảo giác của cô?

“Anh nói thẳng ra đi.” Khả Khả nhìn Lục Vãn Vãn ở một bên cười, “Không sao đâu, trong tộc đã xảy ra chuyện gì à?”

Lục Vãn Vãn ngồi bên cô, nhìn về Tạ Kha.

Tạ Kha cũng không che giấu nữa, nhanh chóng giải thích rằng, “Sau khi chúng ta đi không lâu, có vài vị khách đến bệnh viện khám bệnh, vừa hay bắt gặp vài người trong tộc đang dọn dẹp. Vốn chẳng có chuyện gì, dù sao thì họ đã che đậy quen rồi, nhìn thấy khách sẽ cúi đầu quét dọn.”

“Chỉ có điều...” Tạ Kha hít một ngụm khí, “Những người khách đã từng là đám con buôn nô ɭệ, và còn từng buôn nô ɭệ tộc chim.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Cô nghe đến đây, đại khái đã hiểu hết.

Tạ Kha nói: “Ban đầu họ rất muốn nhịn, muốn giả vờ không nhìn thấy gì, đáng tiếc bị một tên trong đám khách nhận ra.”

“Hắn ta nói, người tộc chim là món hàng trốn thoát của hắn.”

“Bọn họ dùng lời lẽ hèn hạ thì thôi đi, đằng này lại để vệ sĩ ra tay, kết quả người tộc chim không nhịn được nữa.” Trong lời nói của Tạ Kha mang chút tức giận, “Cả đám người đánh nhau, đám khách kia chẳng phải đối thủ của họ, nhưng người ta có chỗ chống lưng, trực tiếp báo cáo chuyện này lên lãnh chúa hành tinh Man-se-la.”

“Em biết ban đầu tộc chim có thể sống trên hành tinh Man-se-la là kết quả của thỏa thuận riêng giữa anh và lãnh chúa.”

Khả Khả nắm chặt tay, “Sau đó thì sao?”

“Những người trong tộc chủ động nhận tội, nhưng có vẻ chuyện này không đơn giản như vậy.” Tạ Kha có hơi bất lực, “Bọn họ nhờ người có quan hệ, nhưng tất cả bị đánh trả về, bây giờ, mười mấy người không liên quan cũng bị bắt giữ rồi.”

Tạ Kha nói xong nguyên nhân và kết quả, nhìn hai người áy náy, “Vì vậy, chúng tôi phải về để giải quyết chuyện này.”

“Vãn Vãn, xin lỗi.” Tạ Kha cũng nói lời xin lỗi.

“Không sao đâu.” Lục Vãn Vãn xua tay, tuy rằng cô rất hy vọng Tạ Kha và Khả Khả có thể về hành tinh Tiểu Lộc với họ, rốt cuộc tiểu công chúa vẫn chưa hoàn toàn chữa trị xong, nhưng bây giờ đảo Kha Kha xảy ra chuyện, phía bọn họ có thể tự giải quyết được, còn phía tộc chim tất nhiên càng cấp bách hơn một chút.

Tạ Kha không dám nhìn sắc mặt của Cố Huấn Đình, anh chỉ sờ sờ mũi, nói với Lục Vãn Vãn, “Tôi có dò qua một chút, vừa hay có một chỗ có thể mua được phi thuyền là hành tinh Har-low, cách đây khoảng ba tiếng đi tàu, tới lúc thì chúng ta tách ra ở đó đi.”

Nghe anh nói xong, Lục Vãn Vãn cau mày, “Chúng tôi đưa mọi người về là được rồi.”

Cô và tiểu công chúa không có chuyện gì gấp, hơn nữa bọn họ trở về nói không chừng còn giúp được Tạ Kha chút ít.

“Không cần phiền như vậy đâu, chúng tôi tự về được.” Tạ Kha không biết làm thế nào để giải thích về sự mâu thuẫn giữa Cố Huấn Đình và tộc chim cho Lục Vãn Vãn.

Sợ là đến khi cùng Cố Huấn Đình trở về, sự việc càng thêm nghiêm trọng.

“Nhưng mà...” Lục Vãn Vãn còn muốn nói gì đó, nhưng Cố Huấn Đình đã cắt ngang lời của cô.

“Được.”

Cố Huấn Đình đi đến bên cô, khẽ cúi mắt, từ góc độ của Lục Vãn Vãn có thể thấy được người ấy cau mày không tự nhiên, “Chúng ta đến Har-low, lúc đó sẽ tách ra.”

Lục Vãn Vãn có hơi bất ngờ nhìn tiểu công chúa, mắt phượng của anh nhìn qua, ánh mắt mang theo sự phức tạp, nhẹ nhàng lắc đầu với cô.

Nhìn bóng lưng có hơi cô đơn của Cố Huấn Đình, Lục Vãn Vãn nghĩ đến thái độ của Khả Khả đối với Cố Huấn Đình trong những ngày này, kết hợp với “nô ɭệ” và vũng nước bẩn đã hắt lên người tiểu công chúa trước đó, trong nháy mắt đã hiểu ra tất cả.

Tiểu công chúa điều chỉnh đường bay của phi thuyền, không khí trong khoang thuyền gần như đóng băng.

Lục Vãn Vãn thấy sắc mặt của hai người Tạ Kha không được tốt, trong lòng dần có một chủ ý.

Cô không giữ lại hai người nữa, mà chỉ xoa xoa trán, “Em có hơi mệt, nên về phòng nghỉ ngơi trước.”

Khả Khả gật đầu, Lục Vãn Vãn ôm Nhuyễn Nhuyễn về phòng, sau đó gửi một tin nhắn cho tiểu công chúa.

Ba phút sau, Cố tiên sinh thoạt trông không có biểu cảm gì, đã mang theo robot 992 cao lớn, cùng nhau gõ cửa phòng của cô.

Lục Vãn Vãn mở cửa, đứng bên cạnh Cố Huấn Đình, sau đó cô phát hiện mình chỉ đứng ngang vai của tiểu công chúa.

Lục Vãn Vãn: “...”

Lục Vãn Vãn nói: “Vào trong đã.”

Cô chuyển cái ghế cho Cố Huấn Đình, rõ ràng chiếc ghế cô ngồi rất thoải mái, nhưng người kia ngồi lại có cảm giác đôi chân dài rất ấm ức.

Lục Vãn Vãn trầm mặc một lúc, rồi không vòng vo nữa, “Cố tiên sinh, em lo Tạ Kha bọn họ sẽ gặp nguy hiểm.”

Cô nhìn 992, do dự một lát, “992, em có muốn đi cùng Tạ Kha bọn họ không?”

“992 vẫn có thể trở về chứ?” 992 hỏi.

Lục Vãn Vãn sững người một lát, trong lòng hơi chua xót, “Tất nhiên, em nhất định phải trở lại đó.”

“Vậy 992 đồng ý đi.” 992 nói, “992 rất thích chiến đấu.”

Lục Vãn Vãn sờ cánh tay robot của nó, “Được, nếu như có nguy hiểm, nhớ gửi tin tức, chúng ta sẽ đến đón em.”

Vi mạch của 992 nóng lên, nhưng nó không thể nói ra đó là cảm giác gì, chỉ đành thành thật gật đầu.

Cố Huấn Đình nói, “Anh chỉ kịp sửa lại một mình 992.”

Ý của anh có lẽ là “ngộ nhỡ trên đường gặp nguy hiểm gì thì sao?”

Lục Vãn Vãn ngồi bên cạnh giường, sờ sờ má có chút ngại ngùng, “...Anh rất lợi hại, em không lo.”

Hàng mi của tiểu công chúa run lên, vành tai đôi mắt đều đỏ hết cả, “Ừm...được.”

Có lẽ anh muốn nói nhiều hơn để giảm bớt sự lúng khi cả hai cùng ở chung một phòng, “Gần đây không được an toàn lắm, đợi đến khi đến hành tinh Har-low, chúng...chúng ta mua một số vũ khí cấp thấp rồi sửa lại một chút.”

Hai chữ “chúng ta” dường như có hơi nóng, Cố Huấn Đình cố gắng mấy lần mới có thể nói ra được.

Anh làm như vậy khiến cho Lục Vãn Vãn có hơi ngại ngùng, cô ném những suy nghĩ và cảm giác như có như không đó đi, nghĩ đến lời của Tạ Kha nói lúc trước, hỏi, “Cố tiên sinh, nếu như là tộc người nô ɭệ, nếu muốn sống trên một hành tinh khác thì phải thoả mãn những điều kiện gì?”

Cố Huấn Đình biết ý cô nói đến tộc chim, anh ngừng lại rồi mới nói, “Không phải ai cũng sở hữu thân phận công dân của đế quốc. Một khi lãnh chủ của một hành tinh có sự sống giấu diếm đế quốc, buôn bán những người mới sinh, vậy thì những người bị biến thành nô ɭệ này chính là hộ đen*.”

* 黑户: những hộ không đăng ký hộ khẩu.

Anh nói rất chậm, “Nói theo cách khác, chính là “người tị nạn liên hành tinh”.”

“Những người này hoặc là chỉ có thể sống ở hành tinh rác, hoặc là có thể dùng cách “thuê đất” từ chỗ lãnh chúa của hành tinh đó để sinh sống.” Cố Huấn Đình bình tĩnh nói, “Còn về giá cả, lại dựa vào tâm trạng của lãnh chúa hành tinh đó, đế quốc sẽ không bảo vệ bọn họ.”

Lục Vãn Vãn sững sờ, vẻ mặt u ám của Khả Khả dường như hiện lên trong đầu cô, cô như thấy được ánh sáng, “Nếu như lãnh chúa của hành tinh đó muốn những người này đến tinh cầu của mình sinh sống thì sao?”

Đáy mắt của Cố Huấn Đình xẹt qua tia kinh ngạc, sau đó nhanh chóng dịu lại, “Ừm, chỉ cần có một tờ chứng nhận có kí tên là được.”

Lục Vãn Vãn lấy ra một tờ giấy đặc chế từ trong chuỗi không gian, suy nghĩ một lúc, rồi viết một tờ giấy chứng nhận cho phép tộc chim có thể sinh sống trên hành tinh sinh mệnh dưới tên cô.

Tiểu công chúa ở một bên, lúc thấy cô đặt bút viết “hành tinh Hải Nguyệt Sâm, một ý nghĩ chợt lóe lên dưới đáy lòng, anh gõ nhẹ lên ghế, hỏi không đầu không cuối, “Không phải hành tinh Tiểu Lộc?”

Tuy nhiên vì đã rất quen thuộc với phong cách của anh nên Lục Vãn Vãn lập tức nghe ra được anh có ý gì.

Thật ra để tộc sinh sống ở hành tinh Tiểu Lộc không gì là không được, nhưng cô không muốn tiểu công chúa đối mặt với những ánh mắt không thấu hiểu hoặc hận thù, cho dù sau này bọn họ sẽ thay đổi, nhưng nó không cần thiết.

Ở nơi khác cũng có thể thay đổi như vậy, thế thì cớ gì phải đẩy những sự khó chịu và đυ.ng chạm đó đến trước mặt tiểu công chúa.

Lục Vãn Vãn gấp giấy lại, mỉm cười nói, “Em không thích nơi ở sau này có thêm nhiều người lạ.”

Sau đó, câu nói mà cô chu đáo muốn bảo vệ trái tim tự tôn của tiểu công chúa vẫn bị anh hiểu nhầm...

Không thích có nhiều người ở, nhưng lại hỏi anh có muốn về hành tinh Tiểu Lộc sinh sống cùng cô...

Ý cô phải là anh không phải người khác không?

Lọn tóc trên đầu Cố Huấn Đình rũ xuống, đôi mắt đỏ lên, tâm trạng không thể nói rõ từ việc đè nén sự tiếc nuối phải chia tay đám Tạ Kha xuống đáy lòng, bỗng thăng cấp đến mức anh phải liều mạng kiềm chế mới có thể nhịn được.

Khuôn mặt tươi cười của Lục Vãn Vãn khiến anh cảm thấy hơi khó thở, vậy nên chỉ đành chuyển chủ đề, nói về một số chuyện cần chú ý trên phi thuyền.

Tuy nhiên nhìn biểu cảm hồ đồ của Lục Vãn Vãn, tiểu công chúa cảm thấy chẳng tốt hơn được chút nào.

Anh nói mãi, nói mãi rồi không nói tiếp được nữa.

“Anh ra ngoài trước.” Cố Huấn Đình đưa tay sờ trái tai (*), tìm một cái cớ rất gượng ép, “Tạ Kha có lẽ khóc rồi, anh đi xem xem.”

*耳垂: Phần thịt mềm dưới vành tai.

Lục Vãn Vãn: “...” Nói Khả Khả khóc còn dễ hiểu hơn là nói Tạ Kha mà!!!

Tiểu công chúa vẫn không biết nói dối trước mặt cô.

Lục Vãn Vãn vô cùng bất lực, cô ngẫm nghĩ vẫn nên ghi thêm một giấy phép ba chiều, rồi viết một tấm chi phiếu 300 triệu tinh tệ, đặt vào trong một cái hộp nhỏ cùng với giấy chứng nhận, sau đó nhân lúc Tạ Kha bọn họ không chú ý, bỏ vào không gian lưu trữ cửa 992.

Những giờ đồng hồ tiếp theo, tiểu công chúa “nhìn” Tạ Kha, sau khi phát hiện anh không khóc thì liền về phòng của mình.

Còn hai người Khả Khả thì cố gắng đè nén tâm trạng lo lắng, không muốn để những tâm trạng xấu này ảnh hưởng đến Lục Vãn Vãn bọn họ.

Phi thuyền nhanh chóng cập bến hành tinh Har-low, đoán rằng Tạ Kha bọn họ chẳng còn bao nhiêu tiền, chọn hết nửa ngày, cuối cùng quyết định mua một phi thuyền cấp A.

Về điều này, Tạ Kha sờ mũi nói, “Trên đảo Kha Kha còn có phi thuyền khác, không cần phải mua quá đắt.”

Lục Vãn Vãn không nói gì, tiểu công chúa tháo máy do thám trên phi thuyền cấp a xuống, thay bằng một máy do thám khác mà anh mới sửa lại tạm thời.

“Chỉ tốt hơn cái bọn đạo tặc dùng hai cấp.”

Đối mặt với ánh mắt cảm động của Tạ Kha, Cố Huấn Đình mặt không biểu cảm nói.

“Khả Khả, mang 992 theo đi.” Lục Vãn Vãn kéo tay áo của Khả Khả, chỉ chỉ vào robot cao lớn một bên.

992 cũng vẫy tay với cô, tỏ ý mình đã là một robot bảo mẫu rất mạnh rồi.

Khả Khả do dự một lát, cô liếc nhìn Cố Huấn Đình, “Nhưng còn mọi người...”

“Không sao đâu, máy do thám của chúng tôi khá cao cấp.” Lục Vãn Vãn nói,

“Hơn nữa chúng tôi cũng sắp đến Thượng Tinh vực rồi, mặc dù nói như thế này có chút không tốt, nhưng trị an trên Thượng Tinh vực vẫn không tồi đâu.”

Cô nói như vậy, Khả Khả cũng không do dự nữa, “Vãn Vãn, cảm ơn cô.”

Tạ Kha chỉ nhét một phần tài liệu vào tay Lục Vãn Vãn, “Đây là kế hoạch chữa trị mà tôi đã chuẩn bị cùng với một số điểm chú ý, bây giờ xem ra phải để hai người tự nắm bắt rồi.”

Anh ngượng nghịu cảm ơn , “Sau này nếu muốn khám bệnh, tôi sẽ miễn phí cho hai người.”

Có lẽ anh biết lời hẹn ước này có chút không lành, sau cùng vẫn chữa lại, “Bỏ đi, hai người đừng đến tìm tôi khám bệnh nữa.”

Về những lời lẽ khác thường của Tạ Kha, Lục Vãn Vãn tỏ vẻ cảm thông, tiểu công chúa không trả lời, mà chỉ nói một câu “chú ý an toàn” lúc Tạ Kha và Khả Khả rời đi.

Phi thuyền Tạ Kha bọn họ ngồi dần trở thành một chấm nhỏ trên bầu trời, từ từ biến mất.

Lục Vãn Vãn nhìn thân hình cao lớn của Cố Huấn Đình, đáy mắt anh phản chiếu ráng chiều màu hồng của hành tinh Har-row, tay áo bị gió thổi bay, cả người anh cứ như là một biển sao thuần khiết.