Chương 33: Đá năng lượng

Chương 33

Đá năng lượng

Nghe cô nói, Cố Huấn Đình cầm viên kim cương hồng đó, cẩn thận đặt lên máy vận chuyển.

“1314g, tổng cộng 131,4 đồng tinh tệ.

Robot vận chuyển tự động báo giá, Lục Vãn Vãn nghe xong mặt nóng lên, 1314g (*) gì chứ, hài âm (*) cũng có chút sai sai nha.

* 1314 trong tiếng trung có âm đọc gần giống với cụm 一生一世, nghĩa là trọn đời trọn kiếp.

* Âm đọc gần giống hoặc giống nhau, hay còn gọi là đồng âm.

Nhưng dường như tiểu công chúa lại không mấy chú ý đến sự huyền diệu về trọng lượng của viên kim cương hồng đó, mà chỉ nắm cạnh xe lăn, giọng nói như có như không, “Bên trong loại đá này không có nhiều năng lượng, cái tốt vẫn ở bên trong.”

Lục Vãn Vãn: “...”

Bầu không khí giữa hai người thật kỳ lạ, không hẹn mà đều xem viên đá kim cương đó trong giỏ của robot vận chuyển, rồi bước về phía trước vài bước, lúc đi qua một một nơi có đá năng lượng, Nhuyễn Nhuyễn nói, “Nhuyễn Nhuyễn thích viên đá năng lượng này.”

Lục Vãn Vãn thuận theo âm thanh đó quay đầu: “Viên nào?”

Nhuyễn Nhuyễn nhảy lên, móng vuốt chỉ vào một đống đá năng lượng không được bắt mắt lắm, lớp vỏ lộ ra hoa văn màu xanh đen, “Viên đá đó rất giống móng vuốt của Nhuyễn Nhuyễn quá đi.”

Lục Vãn Vãn bước tới, làm giống như tiểu công chúa làm lúc nãy, đưa tay ấn lên lớp ngăn cách, làm nổi lên những gợn sóng, cô cầm viên đá năng lượng to bằng móng vuốt của Nhuyễn Nhuyễn lên.

Lúc chạm vào viên đá năng lượng đó, Lục Vãn Vãn bất ngờ phát hiện dị năng trong cơ thể khẽ động.

Biểu cảm của cô nghiêm túc hơn, dẫn ra một chút sức mạnh tinh thần từ bể tinh thần, ngón tay lóe lên ánh sáng, vài nguyên tố thanh tẩy chảy dọc theo viên đá năng lượng đó.

Tựa hồ trong nháy mắt, Lục Vãn Vãn đã “nhìn rõ” được bên trong của viên đá đó.

Nó được bao phủ một lớp đá ở bên ngoài khiến dị năng của cô không thể sử dụng, chỉ có chỗ gần với trung tâm nhất mới có cục đá nhỏ màu hổ phách khẽ sáng lên, kích thước to bằng móng tay em bé.

Một số nguyên tố thanh tẩy chạm đến viên đá hổ phách nhỏ kia, chưa đến nửa giây đã bị viên đá hổ phách hấp thụ hết, Lục Vãn Vãn nhìn thấy có một nơi sáng hơn một chút trên viên đá nhỏ đó.

Lẽ nào đây là lõi của đá năng lượng?

Tim cô đập khá nhanh, đôi mắt sáng ngời nhìn Cố Huấn Đình, “Cố tiên sinh, đá năng lượng có tác dụng gì vậy?”

Cố Huấn Đình bị nụ cười của cô làm cho chói mắt, bèn nghiêng mặt nói, “Có ba cách sử dụng chính.”

“Một là trang trí, hai là vận chuyển năng lượng.”

Anh hạ mắt xuống, “Đá năng lượng đặc biệt nhất lại được chia thành đá nguồn băng và đá nguồn máu, có thể dùng để nâng cao sức mạnh tinh thần và thể lực, càng tinh khiết thì giá trị càng cao.”

“Cảm ơn.” Lục Vãn Vãn cười.

Cố Huấn Đình chỉ đáp lại, “Không cần.”

Giọng điệu đã nhẹ nhàng hơn so với khi từ chối trước đây.

Lục Vãn Vãn cong môi, đặt viên đá năng lượng giống chân mèo lên trên lưng robot vận chuyển, “Viên này mua cho Nhuyễn Nhuyễn.”

“^w^”

Nhuyễn Nhuyễn lộ ra biểu vui mừng, Lục Vãn Vãn theo đó sờ đuôi của nó.

Thực ra cho dù bên trong viên đá giống chân mèo này không có đá năng lượng thì Lục Vãn Vãn vẫn sẽ mua, dù sao thì đây lần hiếm hoi mà Nhuyễn Nhuyễn mở miệng muốn thứ gì đó.

Lục Vãn Vãn đại khái hiểu rằng Phương Phương khác với Nhuyễn Nhuyễn, có lẽ bởi vì khi chúng nó vừa xuất xưởng thì đã ở bên cô, và chúng sẽ không lặp lại những chuyện giống nhau ngày này qua ngày khác như những robot kia.

Hoặc có lẽ là môi trường tự do, đôi khi đòi hỏi chúng phải tự quyết định mới có thể khiến chúng trở nên “đặc biệt” như vậy.

Phương Phương hay ấm ức trước kia nhìn thấy cảnh này thì màn hình xám xịt lóe lên, mang theo vài phần oán giận.

Lục Vãn Vãn liếc nhìn nó, mỉm cười, “Vậy thì mua cho mỗi người chúng ta một miếng đi.”

Phương Phương gật đầu, làm giống như Nhuyễn Nhuyễn vừa nãy, chọn lấy một viên đá năng lượng không lớn lắm, bề ngoài màu xám bạc và trông giống như cái đầu của Phương Phương.

Dựa theo tâm trạng không biết vì sao, Phương Phương thấp giọng hỏi, “Em có thể mang cho Viên Viên một mảnh không?”

Lục Vãn Vãn sững người một lúc, “Tất nhiên rồi, mang cho 992 bọn họ nữa.”

Cố Huấn Đình nhìn cảnh này, bàn tay áp vào môi, ánh mắt dịu lại.

Lỗi rẽ 16 không quá dài, khu vực đá năng lượng cũng không nhiều, Lục Vãn chọn hai nơi, dùng dị năng thăm dò rồi xem một hồi.

Phẩm chất đá năng lượng của cửa hàng này không tệ, nhưng cũng không tốt, nhưng cơ bản trong mỗi đống đá đều có thể tìm ra một vài viên đá năng lượng, chỉ là độ thuần khiết khá thấp.

Lục Vãn Vãn không cầm thêm nhiều, cô dùng dị năng chọn một viên đá năng lượng có độ thuần khiết tốt rồi dựa vào cảm giác để chọn ra hai viên trong khá đẹp trong hai đống đá chưa kiểm tra qua.

Lúc sắp rời đi, tiểu công chúa cũng chọn được hai viên trong khu “quái thạch” cuối cùng, chúng đều không lớn.

Trong đó có một viên nửa hình tròn, bên trên lồi lõm không bằng phẳng, hoa văn trắng đen trộn lẫn, màu xám là màu chủ đạo, còn pha lần một số màu đỏ. Viên còn lại rất bình thường, hình dáng hơi giống với chiếc lá vô cùng bình thường.

Đi dạo thêm khoảng nửa giờ đồng hồ thì hai người đã đi đến cuối đường, bước vào khu vực thanh toán, trong nháy mắt người đông hẳn lên.

Ở đây có rất nhiều người, người thú giống cái đều có cả, robot vận chuyển cũng rất nhiều, những viên đá năng lượng đầy màu sắc, đủ kích cỡ được đựng trong chiếc giỏ sắt.

“Khu thanh toán của lối rẽ 16 nằm ở khu 16, có thể miễn phí tách đá tại khu thanh toán.”

Một người một mèo, hai robot nghe gợi ý của robot vận chuyển, đi về khu 16, bên đó chỉ có một người thú đang thanh toán và người thú giá đang tách đá, ít hơn rất nhiều so với các khu khác.

Lục Vãn Vãn nhìn khu 15 bên cạnh, bên đó không những có hai robot thu phí, mà còn có hơn hai người phụ trách tách đá.

Lúc Lục Vãn Vãn sắp thanh toán, một giống cái trung niên nhịn không được nói, “Cô bé, tại sao các cháu lại đến cửa rẽ 16, chỗ đó đã mười mấy năm không có đá phẩm chất cao rồi.”

Lục Vãn Vãn mỉm cười, “Cháu chỉ đi xem thử thôi, tìm bảo bối.”

Giống cái đó lắc đầu, không nói gì thêm nữa mà chuyên tâm đợi kết quả tách đá của những người xếp hàng ở phía trước.

Tuổi tác của người thú đứng trước mặt Lục Vãn Vãn bọn họ khá lớn, ông ta chọn tổng cộng có ba khối đá.

Robot ước lượng chính xác đá của ông ta, “Chào ngài, tổng tất cả là 275 đồng tinh tệ.”

“Lão Vân.” Người thú già nua phụ trách tách đá đứng dậy, đi đến trước mặt bọn họ, “Tách đá bây giờ sao?”

Người thú được gọi là lão Vân gật đầu, mỉm cười rồi giao tiền, “Đúng là tôi muốn tách đá, trước tiên quét xem có gì trong đó không.”

“Nhìn màu sắc thì có lẽ sẽ có.” Người thú già cầm ba khối đá của lão Vân từ

trên người của robot vận chuyển lên, đặt lên băng tải của máy kiểm tra.

Lúc này Lục Vãn Vãn mới chú ý đến máy kiểm tra ở bên cạnh.

Khối đầu tiên từ khi vào đến khi ra mất mười mấy giây rồi mới ra hoàn chỉnh, máy kiểm tra không hề có động tĩnh gì khác.

Đây nghĩa là không có gì sao?

Lục Vãn Vãn nhìn nó, nhưng lão Vân và người thú già đều rất bình tĩnh, đặt khối đá thứ hai vào trong, lần này cũng không có thứ gì.

Người thú già lại đặt khối thứ ba vào, lần này, máy kiểm tra dường như kêu lên trong nháy mắt.

“Có người tìm được đá năng lượng rồi!” Một giọng nói truyền đến từ trong đám đông ồn ào, những người thú xếp hàng ở các khu xung quanh bèn lập tức nhìn về phía này.

Một nụ cười xuất hiện trên môi lão Vân, “Xem ra hôm nay không uổng công sức.”

Giá của đá năng lượng có cao có thấp, nhưng thông thường sẽ không thấp dưới 500 tinh tệ, khối đá thứ ba ông ta chọn nặng 22,5 cân, nhìn phản ứng của máy kiểm tra, mở ra nửa cân đá năng lượng có lẽ không thành vấn đề.

Lão Vân quay đầu nhìn đám Lục Vãn Vãn, “Xin lỗi các bạn nhỏ, có lẽ phải bắt các cháu đợi rồi.”

Lục Vãn Vãn nghe xong liền hiểu ông ta muốn tách đá, “Không sao ạ.”

Cố Huấn Đình cũng gật đầu, tỏ ý không có gì.

Một người thú già khác đem khối đá đó đến khu tách đá, cầm dụng cụ, chém một đao chuẩn xác xuống, để lộ bề mặt nhẵn bên trong.

Ông ta cắt 5, 6 đao liên tiếp, hòn đá nặng hai cân rưỡi giảm còn hai phần ba mới lộ ra một chút màu hổ phách.

“Là đá năng lượng cấp hai.” Người thú già mắt sáng lên, cười ha ha, “Xem như không tồi.”

Lục Vãn Vãn không hiểu về cái này cho lắm, cô nhìn người thú già nọ bắt đầu chùi đá, hỏi Phương Phương về nước ép đặc biệt làm từ quả tử ngọc vào buổi trưa, rót cho Cố Huấn Đình một ly, “Cố tiên sinh, uống chút nước ép đi.”

Cố Huấn Đình, “Tôi không khát.”

Lục Vãn Vãn nói, “Anh không uống, tôi uống một mình thì ngại quá.”

Cô vừa nói vừa muốn đặt ly nước ép xuống.

Gò má Cố Huấn Đình nóng lên, anh có hơi cứng miệng, “Thực ra tôi không khát, nhưng...”

Lục Vãn Vãn cười, nhìn hàng mi nhấp nháy của anh và đưa nước trái cây cho anh.

Cô uống một ly, quay đầu thì thấy Cố Huấn Đình đang cầm cốc, trên môi anh còn vương những giọt nước, đầu lưỡi màu nhạt liếʍ sữa như mèo con.

Đáy cốc đã cạn, đây đúng thật là...

Không khát nhỉ.

Lục Vãn Vãn không nói anh nữa, bởi vì người thú gọi là lão Vân đó đã tách đá xong.

Ông ta tách ra được một khối đá năng lượng cấp hai nặng 650g, đá năng lượng cấp hai có giá dao động từ 2000 đến 3000 tinh tệ, thứ ông ta kiếm được cũng đủ khiến cho người khác ngưỡng mộ.

“Vận khí của ông tốt thật đó.” Giống cái trung niên nói đám Lục Vãn Vãn đến lối rẽ 16 trước đó cũng đã thay đổi giọng điệu.

Vận may của đám người tìm bảo bối bọn họ đều rất kém, thường không tách được đá ra. Nếu có thể tách ra được cũng xem như may mắn rồi, nhưng bấy lâu nay, mọi người đều không biết mệt mỏi, ai ai cũng hy vọng có thể tách một khối đá sẽ có thể kiếm được nhiều tiền như lão Vân.

Nhưng hơn nửa cân đá năng lượng cấp hai dù khiến mọi người trầm trồ một lúc, nhưng cũng không đến nỗi đố kỵ.

“Cái này thì tính là gì.” Lão Vân thỏa mãn cất đá năng lượng màu hổ phách, “Người có vận khí tốt hơn tôi còn nhiều lắm.”

“Cũng xem như hiếm gặp trong mấy tháng ở lỗi rẽ 16 rồi.” Giống cái trung niên đó vừa nói xong, người thú xung quanh đều cười lên.

“Còn không phải sao, trong mấy tháng gần đây thì khối của ông đúng là lớn nhất.” Một người thú tuổi tác nhỏ hơn vừa xếp hàng vừa trêu đùa, “Ông xem như có kinh nghiệm, tôi đoán...”

Ông ta liếc nhìn đám Lục Vãn Vãn, giọng điệu có chút khinh thường, “Người lần đầu tiên đến đây không thể nào tách ra được cái gì hay ho.”

Dù ông ta không nhắm vào Lục Vãn Vãn và Cố Huấn Đình, nhưng sao nghe lại rất chướng tai.