Chương 1: Gia đình mới

#Ý tưởng từ CH và một vài manga. Thông cảm cho một đứa đọc nhiều truyện quá nên không thể không nặn thêm một tí chanh muối vào truyện của chính mình cho "ngon" hơn được nha các bạn!

Ngày hôm đó, bà Hồng nắm tay con gái Dương Uyển Nhi, chín tuổi, đối diện là ông Hùng cùng con trai Trần Chấn Phong, bảy tuổi, bước tới.

Hai người lớn nhìn nhau, nở nụ cười hạnh phúc, cúi xuống thủ thỉ với hai đứa con của họ.

-"Đây là ba Hùng, em Phong. Từ bây giờ, họ sẽ sống chung với chúng ta."

-"Kia là mẹ Hồng, chị Nhi. Thành viên mới của gia đình mình."

Đứa con trai nhìn như không nhìn, còn đứa con gái cảm thấy rất rối bời.

Ba mới đây sao, vừa thấy lạ lẫm, vừa có chút sợ sệt. Bắt đầu từ hôm nay, nó phải gọi ông chú xa lạ này một tiếng ba. Nó không thích, thật sự không thích.

Ba ruột của Uyển Nhi rất hiền lành, luôn quan tâm và yêu thương con cái hết lòng. Do xảy ra mâu thuẫn với vợ, nên hai vợ chồng chia tay.

Ông hiểu, đứa con gái cần sự chăm sóc của người mẹ nhiều hơn. Người ba như ông, nếu đem con theo cũng không biết phải nuôi nấng ra sao. Ông lặng lẽ nhường quyền nuôi con cho vợ, bản thân mình thì chuyển sang nơi khác sống. Từ đó tới nay, cũng không thấy ông đến thăm con gái.

Nhắc tới, niềm cảm xúc dạt dào, đau buồn, tủi thân vô cùng. Tuy vậy, cô bé không muốn mẹ phải trong tình trạng khó xử. Nên ngoài mặt, nó luôn tỏ ra vui vẻ, yêu đời nhất có thể, không quá bận tâm đến chuyện thiếu ba, xa ba.

Mẹ bảo kết hôn với người mới, cũng tươi cười chúc mừng mẹ. Nhưng trong thâm tâm, nào ai biết được, hình bóng người ba hiền vẫn luôn tồn tại mãi trong tâm trí con bé.

Ông Hùng tiến tới, nhẹ nhàng xoa đầu con gái nhỏ, vô tình cắt ngang những dòng suy nghĩ của nó.

-"Chào con, từ giờ ba sẽ cố gắng trở thành một người cha tốt, luôn yêu thương hai mẹ con con. Còn con thì sao?"

Uyển Nhi chưa biết trả lời thế nào, đành ái ngại nhìn mẹ Hồng. Mẹ liền chỉ chỉ tay, ý ra hiệu cho con gái nên trả lời lại cái gì đó kẻo ông không vui.

-"Vâng, con cũng sẽ cố gắng làm một người con ngoan."

-"Giỏi lắm, vậy con đến làm quen với em trai của mình đi."

Dù sao mọi chuyện đã an bài như thế rồi, đành phải chấp nhận thôi.

Ngước nhìn cậu nhóc bé tí bên cạnh ba dượng thì ôi chu choa...xinh trai quá. Đây là cậu nhóc lấp lánh nhất mà nó từng được gặp đó.

Tay chân dài, gương mặt nhỏ nhắn, nước da rám nắng, điểm nhấn là đôi mắt chỉ có một mí, trông cậu càng tinh nghịch hơn.

Cậu em trai với vẻ ngoài sáng ngời như vậy, khiến Nhi vừa có cảm giác muốn bảo vệ, vừa phải ngẩn ngơ ra một tý cơ.

Ấy mà hình như cậu rất ít nói thì phải, còn có vẻ không được vui nữa.

Hít một hơi thật sâu và dài lấy tinh thần, cô bé bước tới, chìa một tay trước mặt cậu em trai, cười rất tươi.

-"Xin chào, do lớn hơn hai tuổi, nên chị sẽ là chị của em. Hy vọng chúng ta sẽ chung sống tốt với nhau, em trai!"

Một không gian im ắng đến lạ thường.

-"Đừng bao giờ gọi tôi là em trai, tôi không có chị gái nào hết, và cũng đừng cười kiểu đó nữa. Đã xấu xí cười còn xấu xí hơn, kinh dị thật!"

Bàn tay đang đưa ra cứng ngắt, cô bé há hốc mồm nhìn cậu, cậu còn khuyến mãi thêm cho nó một cái lườm cực cực kỳ sâu.

Híc híc...

-"Huhuhu mẹ ơi... Hủy hôn đi, hủy hôn đi... Con sợ nó quá, huỷ hôn đi...!"

Nó trốn sau váy mẹ Hồng khóc thút thít. Không chỉ mẹ nó bất ngờ, ông Hùng cũng đơ như cây cơ ra, cứ tưởng thằng nhóc chấp nhận gia đình mới rồi chứ.

-"Tính tình này của con là sao đây Chấn Phong? Sao con vô lễ quá vậy? Còn không mau xin lỗi chị con đi!"

-"Đã bảo là con không có chị gái rồi mà, ba nói nhiều cũng vô ích!"

Cậu nhóc vừa chạy vừa hét.

-"Xin lỗi con nha Nhi, thằng bé nó có hơi khó chịu, để ba dạy dỗ lại nó..."

Ông Hùng cười khổ, nhanh chóng đuổi theo con trai.

-"Thằng kia! Con ăn nói đàng hoàng lại không được sao?"

Ấn tượng đầu tiên của Uyển Nhi về cậu em trai mới, quả thực là một ấn tượng khó phai và tràn ngập nước mắt.

Cuộc sống sau này, biết sẽ lạc trôi về đâu đây?