Đừng Nhân Danh Tình Yêu

10/10 trên tổng số 4 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Qua truyện Đừng Nhân Danh Tình Yêu, tác giả Bất Kinh Ngữ muốn cho bạn đọc thấy được một góc của đời sống hôn nhân thực tại, mặt "chìm" sau cuộc sống hôn nhân. Hôn nhân thường gắn  …
Xem Thêm

Chương 1: Vị khách không mời
Khi Đỗ Nhiễm về đến nhà thì đã 12 giờ đêm, cô rón rén mở cửa, trong nhà tối om, chỉ còn ngọn đèn bàn đang hắt ra một quầng sáng lẻ loi.

Cô tắm táp qua loa, cả người mệt rã rời, lại sợ làm bà ngoại và mẹ ở phòng trong thức giấc nên không dám kỳ cọ nhiều mà vội vàng trèo lên giường nằm, mệt tới mức khó mà ngủ nổi. Thỉnh thoảng trằn trọc, khẽ trở mình cũng có thể nghe tiếng xương kêu răng rắc. Suốt buổi tối bị người ta vần vò trong lòng, giờ thì hậu quả rành rành, toàn thân rệu rã.

Không ngủ được, cô rủa thầm: Không có tự trọng.

Đêm thứ hai cũng vẫn khó ngủ, cô nhìn trừng trừng chiếc bóng mơ hồ của ngọn đèn trên trần nhà, thầm nghĩ: Quên khẩn trương.

Đêm thứ ba cô ra ngoài đi xã giao, uống một chút rượu, về đến nhà liền mơ màng ngủ vùi.

Đêm thứ tư cô không còn nghĩ tới chuyện quên hay không quên nữa, mà mang việc về nhà làm, bận bù đầu, mệt rồi nên ngủ rất nhanh.

Một tháng sau, mọi việc dần trở lại bình thường, cô cảm thấy mình thật sự đã quên rồi, ngủ một mạch tới sáng. Buổi sáng tỉnh dậy, ngửi thấy mùi canh trứng, dạ dày bỗng quặn lên chua loét.

Mấy hôm sau, cô tan làm về nhà, trên bàn bày trứng rán hành tây và thịt xào cà rốt thơm nức mũi, Đồ Nhiễm trốn trong nhà vệ sinh, cứ thế ọe ra nước chua, khó khăn lắm mới ngừng được thì lại ngửi thấy mùi hành tây ngay bên cạnh, không nhịn được lại chúi đầu vào chậu rửa.

Bà Vương Vĩ Lệ thắt tạp dề, cầm vá xào xông vào, đăm đăm nhìn gương mặt trắng bệch, nhợt nhạt vì nôn ọe của con gái, giọng nói như cất lên từ một hố băng:

- Con “có” rồi phải không?

Đồ Nhiễm nôn đến rã rời, nghe thấy câu này không khỏi run rẩy, nhẩm tính chu kỳ, đã trễ hai tuần.

Thấy cô không phản bác, mặt bà Vương Vĩ Lệ toát lên vẻ ghẻ lạnh, lại sợ bà ngoại ở phòng ngoài nghe được, bà liền cố hạ thấp giọng:

- Chắc chắn là mày có rồi. Thằng đó là ai? Đồng nghiệp? Khách hàng? Sao mày lại không biết quý trọng bản thân như thế?

Mấy tiếng cuối, bà như rít qua kẽ răng.

Hồi nhỏ, Đỗ Nhiễm rất sợ bà Vương Vĩ Lệ, đến năm cô tốt nghiệp cấp hai, nỗi sợ hãi này lại càng sâu sắc. Từ cấp hai lên cấp ba, thành tích của cô không tồi, trường trung học trọng điểm dang tay chào đón cô, nhưng bà Vương Vĩ Lệ kiên quyết bắt con học trường Sư phạm, bà nói:

- Hoàn cảnh nhà ta như vậy, con tiêu hết tiền rồi thì em trai con sau này phải làm sao? Hơn nữa con gái làm giáo viên là rất tốt, công việc ổn định, nói ra với người ta cũng dễ nghe, trước đây mẹ muốn làm giáo viên biết chừng nào….

Đồ Nhiễm ít tuổi ngây thơ, ngoài sợ sệt và phục tùng ra thì không còn lựa chọn nào khác. Nhưng mấy năm gần đây, do đã tự kiếm tiền về nuôi gia đình nên tình thế mới đảo ngược, nhưng giờ đây cô đã làm ra chuyện hổ thẹn lương tâm, nỗi sợ hãi ấy một lần nữa lại xuất hiện. Mặt nóng bừng, cô lấp lửng:

- Chẳng ai cả, là bạn trai con.

Bà Vương Vĩ Lệ truy hỏi đến cùng:

- Bạn trai nào, mày có bạn trai từ bao giờ, sao chưa bao giờ nghe mày nhắc đến?

-Công việc của anh ấy bận rộn, không có thời gian…. gặp phụ huynh.

Rõ ràng bà Vương Vĩ Lệ không tin:

-Mày bảo nó đến gặp mẹ ngay.

Nghĩ một hồi, bà lại nói:

- Chắc cũng chẳng phải loại người tử tế gì, mày đến bệnh viện làm phẫu thuật luôn đi, đương nhiên mẹ vẫn phải gặp nó, tiện thể gặp cả bố mẹ nó luôn, xem gia đình kiểu gì mà nuôi ra đứa con như thế. Nó làm nghề gì?

- Bác sĩ…. Khoa Ngoại Tim mạch.

Bà Vương Vĩ Lệ hào hứng:

- Bệnh viện nào?

- Đồng Tế.

Bà nghiêng đầu tính toán, miệng lưỡi lại xoay ngoắt lại:

- Nghề nghiệp cũng ổn, chuyện này nó có biết không? Hai đứa định thế nào? Tuổi con cũng chẳng còn nhỏ nữa, đã 26 rồi, nháy mắt là 30 thôi, con đưa nó tới nhà mình, nếu được thì cân nhắc xem.

Những ngày này bà ăn không ngon ngủ không yên, trong nhà già trẻ lớn bé chỉ có độc ba người phụ nữ, già khiến bà phiền lòng, trẻ lại khiến bà nhọc tâm. Vừa lo con gái làm hại đến sức khỏe, vừa tức giận hành vi không đứng đắn của nó, lại sợ bà già nhà mình lần ra manh mối. Bà già năm nay đã hơn 80, mắt không lòa, tai không điếc, nhưng chẳng có chuyện gì cũng cứ lo lắng linh tinh, tối ngày lải nhải lau nước mắt phiền chết đi được.

Mấy ngày này, tâm tình bà Vương Vĩ Lệ trồi sụt bất thường, buổi sáng vẫn còn dặn dò Đỗ Nhiễm suy nghĩ thận trọng, nếu có thể tránh phải làm phẫu thuật thì đừng làm, buổi tối đã giận cá chém thớt nói cô làm bại hoại gia phong, bảo cô mau chóng đi phá ngay loài nghiệt chủng đó đi.

Ngoài mặt Đỗ Nhiễm hứa hẹn rất quả quyết, nhưng sau lưng lại chẳng biết làm thế nào, dùng dằng lần nữa, suy đi tính lại, cuối cùng hạ quyết tâm tới bệnh viện tìm người đàn ông kia.

Cô cẩn thận gấp đôi tờ phiếu xét nghiệm thai, nhét vào túi áo khoác, thò tay vào là có thể lấy được ngay. Cô rất căng thẳng, thậm chí còn hơi lo lắng, trên đường đi, mấy lần cô thò tay vào sờ tờ giấy mỏng đó như thể bị thần kinh, sợ chẳng may làm mất hay làm nhăn, khiến người ta không nhìn rõ chữ nghĩa trên đó.

Sáng sớm mùa xuân, cả người chìm trong hơi lạnh, nhưng lòng bàn tay vẫn toát mồ hôi. Cô đã từng tưởng tượng ra vô số những diễn biến tiếp theo, không chút ngoại lệ, đều là bị người ta cự tuyệt một cách đầy lý trí. Nhưng dù như vậy, có một ảo tưởng kỳ quái như một đốm lửa nhỏ vẫn chạy vòng vòng trong đầu, không khống chế được.

Cô chọn đứng đợi ở đầu hành lang trên khu phòng bệnh, bên cạnh là cầu thang máy và thang bộ, có lẽ anh sẽ không còn lối ra nào khác.

Đến giờ tan ca trực đêm, cô mới nhìn thấy người đó đi về phía mình, không biết là vì tinh thần mệt mỏi hay vì tâm trạng thờ ơ, mặt anh âm u, quạnh quẽ, ít ra là so với lần mây mưa đêm đó. Đêm hôm đó, trên người cô, anh cày bừa cật lực, mồ hôi như tắm, gương mặt nhuốm trong sắc dục, vẻ mặt chăm chú mà dịu dàng.

Đồ Nhiễm lại bắt đầu hồi tưởng lại khuôn mặt đó, chỉ có điều vừa xuống khỏi giường, vẻ mặt đó đã biến mất, tựa như cô bé lọ lem và chiếc giày thủy tinh giả của mình khi chuông đồng hồ điếm 12 tiếng.

Người đó đã tới gần, không còn thời gian do dự nữa, cô hít sâu, như muốn tập trung hết sức lực trong lục phủ ngũ tạng, thu hết can đảm, dè dặt đối diện với người đàn ông đã đánh rơi chiếc giày.

Lục Trình Vũ đâu thể ngờ tới cảnh này.

Anh vừa mới xong một ca trực đêm, tối qua coi như cũng thuận lợi, chỉ có một bệnh nhân tim bỗng ngừng đập đột ngột trong khi ngủ, lập tức áp dụng các biện pháp cấp cứu để hồi phục nhịp tim, sau đó bệnh tình cũng dần ổn định, qua cơn nguy hiểm.

Giao ban xong, hiếm khi được tan ca đúng giờ, lòng anh thoáng cảm thấy có gì đó không đúng. Ngày hôm nay hình như trôi qua hơi thuận lợi quá mức, nhưng đất trời mù mịt, mưa gió rít gào, nhìn thế nào cũng không phải là một ngày may mắn.

Lục Trình Vũ thay áo blouse, từ văn phòng đi ra, anh nhìn thấy cánh cửa sổ cuối hành lang đang mở toang, không khí tươi mát ùa vào, cạnh sửa sổ có một người đang đứng.

Khi nhìn kỹ lại, anh sửng sốt… Chuyện đã hai tháng, cô gái này đột nhiên xuất hiện, cũng dứt khoát và gọn gàng như khi cô vô cớ biến mất lúc đầu, không một dấu hiệu báo trước.

Có lẽ không một dấu hiệu nào chính là dấu hiệu nguy hiểm nhất.

Không nghĩ ngợi nhiều, anh đưa tay sờ mặt, bước tới hỏi:

- Sớm thế?

Chiếc áo gió mỏng màu đen trên người Đồ Nhiễm hơi to, dường như cô đang muốn co người lại, một tay xiết chặt cổ áo, tay kia cầm chiếc ô màu tím thẫm đã cụp lại, nước từ đầu ô nhỏ tong tong, đọng thành một vũng nhỏ cạnh giày, mang theo hơi lạnh từ bên ngoài.

Cô gái trẻ trang điểm nhẹ, nhưng sắc mặt lại không được tốt lắm, ngước mắt lên cười với anh:

Bình Luận (1)

  1. user
    Xuân Hà (2 tháng trước) Trả Lời

    Truyện dịch mượt mà, nội dung thực tế với cuộc sống, 10 điểm không có nhưng

Thêm Bình Luận