Chương 1

Trong lúc hai nhà Vương Gia và Tiêu Gia vẫn đang ở đại sảnh tiếp nhận rượu mừng cũng như mừng sự liên kết của hai nhà thông gia trong tương lai thì Tiêu Chiến một mình nơi phòng nghỉ gương mặt đã trắng bệch tựa lưng vào thành giường hai tay dùng hết lực mà bịt tai lại. Nước mắt không biết tự lúc nào cũng đã thi nhau chảy xuống không ngừng.

Anh không muốn nghe.

Chính là không muốn tiếp tục nghe họ nói.

Là nói dối. Là lừa gạt. Tất cả đều là gạt anh.

Nhất Bác không phải là con người như thế.

Tiêu Chiến không ngừng tự lẩm bẩm như không muốn tin vào những điều vừa diễn ra trước mắt mình.

Là hắn, ngay vào ngày trọng đại nhất cuộc đời của cả hai, à không giờ đây dường như chỉ cảm thấy nó trọng đại với mỗi anh, hắn lại có thể cư nhiên lại im lặng đứng một chỗ để người khác chà đạp anh, nói những điều vô lý rồi rời đi.

Người phụ nữa đó, Lạc Anh – thanh mai trúc mã từ nhỏ của Vương Nhất Bác, mãi đến sau này khi anh và Nhất Bác bên nhau cư nhiên được xem là em kết nghĩa. Nhưng Tiêu Chiến thừa biết cô gái kia đối với Nhất Bác là dạng tình cảm gì. Trước giờ đều không để Tiêu Chiến vừa mắt, chỉ là anh nghĩ có Vương Nhất Bác bên cạnh, cứ mặc kệ cô ta.

Thế nhưng hôm nay anh mới nhận ra, chính anh không muốn quan tâm lại khiến mình trong mắt người khác là một dạng người khó coi đến mức nào.

Tiêu Chiến vừa trở về phòng tính nghỉ ngơi sau khi tiếp đãi tiệc. Sẵn muốn tìm Nhất Bác xem coi vì sao đến giữa tiệc lại mất tăm để anh lại một mình tiếp đãi khách. Vừa vào đến phòng đã nhìn thấy hắn cùng Lạc Anh ở cùng một chỗ. Chưa kịp mở lời đã bị Lạc Anh tiến tới công kích.

"Màn kịch này cũng nên hạ rồi chứ. Tiêu Chiến nếu như anh đã ở đây, hay là ba chúng ta cùng trò chuyện một chút." – Lạc Anh nhìn thấy thân ảnh người đứng ở cửa thoáng chốc cứng đờ liền đắc ý lên tiếng.

"Nhất Bác, em có chuyện gì sao? – Tiêu Chiến trực tiếp xem Lạc Anh như không khí. Người Tiêu Chiến quan tâm lúc này chỉ có Nhất Bác. Không hiểu vì sao hôm nay hắn là cư xử lạ đến thế, đối với anh từ lúc vào phòng cùng không nhìn một chút.

"Nhất Bác, anh có phải thấy vở kịch này nên hạ màn rồi không? Hay để em giúp anh?"

"Im miệng."

Nhất Bác lúc này nhìn chằm chằm Lạc Anh như muốn cô đừng nói nữa thế nhưng nội tâm chính là phức tạp và vô cùng hỗn loạn.

"Tiêu Chiến à, anh có phải hay không mà không nhận ra anh là kẻ thứ ba xen vào hạnh phúc của người khác. Tôi với Nhất Bác yêu nhau. Chính anh, chính Tiêu gia các người một mực muốn xen vào. Nhất Bác không yêu anh, một chút cũng không. Anh nghe rõ chưa?"

Mặc kệ lời cảnh cáo của Nhất Bác, Lạc Anh gần như lớn tiếng hét thẳng vào mặt Tiêu Chiến gằng từng chữ. Lạc Anh chính là đã chịu đựng và dồn nén sự tức giận biết bao khi Vương gia công khai với truyền thông Vương Nhất Bác sẽ cưới Tiêu Chiến.

Chẳng qua Tiêu gia hiện tại là một thương nghiệp bề thế không nhỏ trên thị trường, Lạc Gia vì vướng phản sự phản bội của nội bộ nên cổ phiếu chưa cách nào khả quan lên được mới chịu thấp cổ bé họng trước họ mà đối với hôn sự không thể lên tiếng. Nhưng nếu không có Tiêu Chiến, Nhất Bác sẽ danh chính ngôn thuận là của cô ta.

"Nhất Bác, cô ta đang nói gì vậy? – Tiêu Chiến không biết vì sao hắn cùng cô ta ngay tại tiệc cưới của anh và hắn lại ở cùng một chỗ. Anh chính là không muốn để tâm đến lời Lạc Anh nói thế nhưng nhìn phản ứng kia của Nhất Bác khiến Tiêu Chiến cảm thấy có chăng bản thân mình đã bỏ quên mất điều gì.

Thế nhưng, Nhất Bác chỉ im lặng. Hắn im lặng đứng đó mà không có ý muốn giải thích.

Càng thấy Nhất Bác im lặng, như được hắn ngầm đồng ý. Lạc Anh được đà tiếp tục nói ra những lời khó nghe.

"Anh đúng là ngu ngốc. Nhất Bác chẳng qua muốn anh đau khổ giống như năm đó nhà họ Vương mất đi chị Nhất Đan mà thôi. Anh chính là kẻ gián tiếp gϊếŧ người có biết không? Nếu năm đó chị Nhất Đan không phải một mực muốn gặp anh, chị ấy đã không ngại đường xa tự mình lái xe đi mà gặp tai nạn. Tôi cũng không phải vì thế mà trở nên ám ảnh đến thế."

Nghe đến đó Tiêu Chiến bỗng dưng hiểu ra. Tiêu Chiến vươn mắt nhìn về phía người mình yêu bằng hết tâm can kia vẫn đứng đó, dùng lưng để đối mặt với anh mà không nói một lời.

Đây là ngầm thừa nhận những điều Lạc Anh nói đều là suy nghĩ của Nhất Bác sao?

"Nhất Bác, em nói gì đi có được không?" – Tiêu Chiến thời khắc này dường như chính mình trụ không vững mà ngồi thụp xuống sàn nhà.

Xin em, xin em hãy nói điều đó không phải thật đi. Nói rằng em không nghĩ như thế. Chẳng phải trước đó chúng ta vẫn rất tốt hay sao. Bên nhau một năm, chẳng phải em nói em yêu anh sao, tại sao, tại sao lại thế này?

Chuyện Nhất Đan vì để gặp anh mới bị tai nạn anh không hề hay biết. Năm đó chính là Nhất Đan bảo cũng có việc không đến được cơ mà.

Nhất Bác nghe thấy tiếng người phía sau bắt đầu nức nở rốt cuộc cũng quay đầu. Tiêu Chiến giây phút chạm phải ánh mắt người kia chính là biểu trưng của kẻ hận anh đến tột cùng rồi, không còn là ánh mắt yêu chiều anh như mới hôm qua thôi.

"Nhất Bác, nghe anh giải thích. Xin em, nghe anh giải thích đã, có được không?" – Tiếu Chiến thấy Nhất Bác xoay người rời đi liền giơ tay nắm được một bên vạt áo vest chú rễ kia mà ra sức níu giữ, nước mắt từ lúc nào tuôn trào không thể kìm lại, ngay cả sức lực đứng dậy giờ đây cũng không thể nào tự điều khiển được.

Thế nhưng, hắn chính là hai mắt đã đỏ đến tơ máu cũng nổi lên khiến người khác thấy phát hoảng, một tay dứt khoát cầm chặt tay Tiêu Chiến, một giây sau đó liền hất ra khiến anh mất lực ngã xuống mà ngoảnh đầu bước đi cùng Lạc Anh. Một chút cũng không ngoảnh đầu lại.

Mãi đến khi An Nhiên – một người chị là bạn kiêm trợ lý của Tiêu Chiến lên phòng nghỉ để tìm anh mới phát hiện cửa phòng không khoá, Tiêu Chiến ngồi co ro một góc trong căn phòng rộng rãi kia mà chôn đầu vào hai khuỷ tay. Gọi mãi cũng không thấy anh phản ứng.

"Tiêu Chiến, tiệc đã xong rồi, về nhà thôi." – An Nhiên thấy Tiêu Chiến không phản ứng, cũng không hoạt bát như bình thường hay vẫn hay trêu ghẹo cô.

"Tiêu Chiến, cậu sao vậy?" – An Nhiên lay nhẹ bả vai anh.

Im lặng.

"Này!" – An Nhiên ngồi xuống trước mặt Tiêu Chiến, khẩn trương gọi.

Sao cậu ấy lại ngồi đây, lại còn bộ dạng này, Nhất Bác đâu? Chẳng phải nên ở cùng nhau chứ!

Bao nhiêu câu hỏi trong đầu muốn hỏi là thế, nhưng đến khi nhìn thấy rất lâu sau Tiêu Chiến mới ngẩng mặt lên nhìn thẳng mình, An Nhiên lấy tất cả những câu hỏi kia đều nuốt trọn vào trong.

"Chị!" – Tiêu Chiến giờ đây đã không còn khóc được nữa, nước mắt trên mặt cũng đã vài tầng khô ráo. Giọng nói thều thào gọi người trước mặt gần như đã lạc giọng đi nhiều phần, ánh mắt bây giờ hệt như một đứa trẻ bị cả thế giới bỏ lại sau lưng.

An Nhiên chợt thấy Tiêu Chiến trông bộ dạng thế này lại không có Nhất Bác bên cạnh chút ít hiểu được chuyện gì đã xảy ra. Lúc nãy sảnh còn đông người vô tình An Nhiên thấy được thân ảnh hai người một nam một nữ hướng cửa sau mà đi. Cô lúc ấy không mấy quan tâm cứ nghĩ chính là quan khách bận việc nên về trước. Không ngờ, lại chính là chủ tiệc cư nhiên để lại tân nương tử mà rời đi cùng người khác.

Nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Chiến khiến An Nhiên tâm tình cũng gần như rơi xuống vực theo, chính là nhìn đứa em như ruột thịt mà mình trân quý ngay ngày trọng đại lại bị người khác vứt bỏ không thương tiếc. Giờ đây chính là không thể nói nên lời, An Nhiên vòng tay ôm lấy Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến được An Nhiên ôm vào lòng liền cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mà cứu lấy tinh thần chính mình trong thời khắc này. Anh thêm siết chặt vòng tay An Nhiên, mặt đã sớm không ngẩng lên nay càng vùi chặt. Chính là không muốn đối diện với thực tại, không muốn chấp nhận sự việc vừa diễn ra. Là mộng thôi. Anh chỉ là mơ thấy ác mộng thôi mà. Thoáng chốc ý thức không còn tự chủ được mà lịm đi.

Thấy Tiêu Chiến bỗng nhiêng đang siết chặt đôi tay rồi dần vô lực để An Nhiên trụ vững cô liền cảm thấy có gì đó không đúng. Dùng lực nắm vai anh đỡ xem tình trạng thế nào đã thấy người kia không có điểm tựa đã ngã dài trên nền gạch lạnh. An Nhiên mới hốt hoảng lập tức gọi cấp cứu.