Chương 1: Gặp gỡ

Mùa xuân ở Hoa Thành năm ấy thật đẹp.

"Tiểu thư,... tiểu thư!" là Chiếu Liên đang hớt ha hớt hãi chạy vào thư phòng.

Khương Diêu Nguyệt đang luyện chữ cất giọng: "Chiếu Liên ngươi có chuyện gì mà ồn ào vậy ?"

Chiếu Liên thở dốc nói: "Tiểu thư người mau ra đại sảnh đi, tam hoàng tử đang gặp lão gia cầu thân, sính lễ đều đem đến hết rồi!"

Khương Diêu Nguyệt vẫn không có ý ngẩng đầu lên, mỉm cười nhàn nhạt trả lời: "Vậy sao?"

Chiếu Liên thất kinh khi thấy tiểu thư hờ hững đến thế: "Người không phải không thích tam hoàng tử sao? Sao vẫn còn bình tĩnh như vậy?"

Khương Diêu Nguyệt không nói gì chỉ cười cười, càng làm cho Chiếu Liên thêm phần khó hiểu.

~~~~~~~~~~~~~~

Lại nói đến Tống Tiêu Kỳ đang ngồi thưởng trà trong ngự hoa viên, thì một giọng nói từ đâu đi tới: "Cửu ca, huynh uống trà nhàn nhã như vậy sao không mời ta!" Là giọng cợt nhả của Tống Lăng Viêm.

"Ta không nghĩ thập đệ lại có nhã hứng đến vậy." Tiêu Kỳ cười.

Lăng Viêm liền ngồi xuống bên cạnh bèn nói: "Không đùa với huynh nữa, huynh đã biết gì chưa?"

Tiêu Kỳ vừa rót trà vừa thắc mắc hỏi: "Lại có chuyện gì nữa sao?"

Nam tử phong lưu kia cũng trả lời ngay không chần chờ: "Vậy là huynh không biết rồi. Tam huynh đi cầu thân tiểu thư nhà người ta bị cự tuyệt!"

Tiêu Kỳ trầm ngâm: "Là ai lại có lá gan này dám đắc tội tam ca?"

Lăng Viêm đột nhiên cười lớn: "Còn ai ngoài lão thừa tướng nữa! Lão ấy uy quyền như vậy làm sao để con gái mình gả cho một người không có tiền đồ như huynh ấy, từ chối cũng là điều hiển nhiên."

Tiêu Kỳ cũng ồ lên một tiếng, tỏ vẻ ngạc nhiên.

Lăng Viêm lại nói: "Tiểu thư nhà thừa tướng nghe nói là rất thân với huynh đúng không? Ta còn nghe người ta đồn nàng ấy lớn lên rất xinh đẹp, biết bao người dòm ngó, đến người thâm trầm như cửu ca cũng không thể không xiêu lòng!"

Tiêu Kỳ vờ như không để ý, không nói gì tiếp tục thưởng trà. Lăng Viêm thấy Tiêu Kỳ không muốn trả lời mình nên nói tiếp vài câu cũng vội đi. Chắc là hắn bận đi gặp nữ nhân ở nơi đó nữa rồi.

Khương Diêu Nguyệt hôm nay phải vào cung để thỉnh an cô cô của mình là Minh quý phi. Nói đến Minh quý phi, người là được hoàng thượng sủng ái nhất.Trong cung không ai là không biết Hoàng hậu và Minh quý phi đấu đá nhau đến long trời lỡ đất.

~~~~~~~~~~~~

Trò chuyện với cô cô xong Diêu Nguyệt từ biệt ra về thì cũng là xế chiều rồi.

Diêu Nguyệt vừa bước đi vừa nhìn những chú chim đang tung cánh trên bầu trời hoàng cung mà thầm nghĩ "Hoàng cung này thật đẹp nhưng cũng thật lạnh lẽo. Nữ tử một khi đã bước chân vào đây định sẵn sẽ bị giam cầm một đời. Chẳng hạn như cô cô ta được thánh ân ngút trời, nhưng tự hỏi người có thật sự vui vẻ không? Ta thà là một chú chim nhỏ tự do bay lượn còn hơn chôn vùi cả đời ở nơi này!"

Vừa đi vừa nghĩ bỗng Diêu Nguyệt "A.........." lên một tiếng thê lương.

Chiếu Liên kinh hãi đỡ nàng ấy đang sắp ngã tới nơi: "Tiểu thư người không sao chứ?"

Lúc này nàng mới hồi thần ngẩng cái đầu đau như búa bổ mới vừa bị va đập mạnh vào lòng ngực rắn chắc như đá.

Nàng nhìn nam tử trước mặt liền không khỏi thổn thức, đó là một nam tử rất đẹp, người chàng tỏ ra một hào quang khiến người muốn lại gần nhưng lại không thể với tới.

Người đó nhìn nàng không nói, không rằng ánh mắt có phần sâu sa mà bước đi tiếp.

Chiếu Liên thấy người kia như vậy liền giậm chân tức giận nói: "Người gì đâu mà kì cục, đυ.ng người ta xong cũng không biết xin lỗi!"

Diêu Nguyệt không nói gì mà thầm nghĩ miên man "Hình như ta đã gặp hắn ở đâu rồi, cảm giác rất quen thuộc"

Diêu Nguyệt đứng thất thần một lúc lâu liền bị Chiếu Liên thúc giục, thấy trời sắp tối, không nghĩ nhiều nữa liền mau chóng xuất cung nếu không cổng thành sẽ đóng mất.