Chương 8: Đau bụng kinh

Ôn Dư Nhiễm nhìn vào ba tin nhắn WeChat này, ngón tay nghịch đuôi tóc, cười cười.

Mất tích một ngày, sau đó lại gửi tin nhắn. Cũng không biết đó có phải là trò quỷ của tiểu cô nương dùng để trêu chọc người ta hay không.

Ôn Dư Nhiễm nhìn màn hình, chỉ thản nhiên mà trả lời một câu.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Cũng không tệ lắm.

Tâm tình đang tốt sao?

Cũng không tệ lắm.

Câu " Cũng không tệ lắm" này, rõ ràng không phải là một câu trả lời hay, nó gần như phá hỏng khả năng kéo dài đề tài.

Ôn Dư Nhiễm cũng không rõ chính mình có phải cố ý làm vậy hay không, nhưng nàng thật sự muốn nhìn xem tiểu cô nương tiếp theo sẽ nói như thế nào.

Mười phút sau.

Ninh An vẫn chưa trả lời, cuộc trò chuyện hoàn toàn bị cắt đứt tại đó.

Có vẻ như tiểu cô nương thật sự chỉ là đến hỏi tâm tình của nàng có tốt hay không thôi.

Không thể phủ nhận, trong lòng Ôn Dư Nhiễm có vài phần chờ mong, tưởng rằng sẽ có thể nhìn thấy bộ dáng của tiểu cô nương nỗ lực tìm đề tài để tán gẫu cùng với mình, thật sự không nghĩ đến kết quả tiểu cô nương cũng không đáp lại.

Ôn Dư Nhiễm cười thầm cười vì sự ngây thơ của mình, thế là bữa cơm lại ăn đến không có mùi vị.

........

Trong buổi chiều, trợ lý bước vào văn phòng với một chiếc túi da trâu mỏng.

" Ôn tổng, sếp yêu cầu tôi kiểm tra thông tin của Ninh An. Việc này tôi dùng con đường hợp pháp nhanh nhất để điều tra ra." Trợ lý đưa túi da trâu cho Ôn Dư Nhiễm.

Ôn Dư Nhiễm ở trong lòng tán thưởng hiệu suất của trợ lý, sau đó rũ mắt mở túi da trâu, lấy ra một chồng tài liệu hơi mỏng.

Đồng thời, trợ lý cũng tóm tắt ngắn gọn một chút tình huống.

"Mẹ của Ninh An mất sớm, được ba nuôi dưỡng từ nhỏ, hiện tại đang đi học ở đại học S, sinh viên năm hai, lớp ưu tú tài chính chuyên nghiệp, giảng dạy mẫu giáo, trợ giảng đại học, có thể trực tiếp tham gia làm đồ án nghiên cứu sinh ..."

Ôn Dư Nhiễm có chút ngoài ý muốn.

Trong khoảng thời gian này, từ lần đầu tiên gặp mặt đến lúc nấu ăn, cho đến lúc đứng ở trong mưa, Ninh An dường như luôn có rất nhiều thời gian để thong thả, tâm tư cũng không tập trung ở việc học, nhìn sơ qua giống như một sinh viên đại học không có tiến bộ, rất rảnh rỗi.

Không nghĩ đến tiểu cô nương sẽ ưu tú như vậy.

Xem ra câu nói "Thành tích của con bé rất tốt" của Cát Thiên Hải là thật sự.

Bên này, trợ lý tiếp tục nói: "... Tháng 6 năm trước, Ninh Ngọ Hâm, cũng chính là ba của Ninh An, được chẩn đoán mắc bệnh u não, đã bán hết tất cả tài sản lấy tiền mặt để điều trị ..."

"Từ khi học đại học đến nay, Ninh An vẫn luôn sống ở trong ký túc xá của trường. Nhưng vào tháng 2 năm trước, Ninh An đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá, thuê một gian phòng ở gần trường, sống một mình, không có ở cùng người khác, tôi cảm thấy chuyện này có chút hơi lạ ... "

Sinh viên đại học không muốn ở ký túc xá, đó là chuyện bình thường. Có thể là do không thể hòa hợp với bạn cùng phòng của mình, cũng có thể liên quan đến thói quen sinh hoạt của bản thân.

Nhưng một cô gái có người ba đang bị bệnh, gia cảnh không tốt, đột nhiên chuyển ra khỏi ký túc xá của trường để sống, còn phải sống một mình, không muốn ở cùng ai. Đúng là có chút hơi lạ....

Ai mà biết tiểu cô nương nghĩ gì, có lẽ là tính cách hướng nội, sống thu mình, chỉ muốn ở một mình.

Ôn Dư Nhiễm cảm thấy chuyện này không phải trọng điểm, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau một hồi suy nghĩ, đã bay đến nơi khác.

Thuê nhà...... Không sống ở trong ký túc xá......

Cánh cổng ký túc xá kia......

Suy nghĩ của Ôn Dư Nhiễm nhanh chóng chuyển sang trọng tâm mới------

Còn nhớ rõ rằng lúc trước tiểu cô nương nói trường học có gác cổng lối ra vào, không chịu xuống xe. Ôn Dư Nhiễm còn từng cảm thấy áy náy vì đã hiểu lầm chuyện gác cổng kia.

Nhưng mà, nếu tiểu cô nương căn bản không sống trong ký túc xá của trường thì việc kiểm soát cổng ra vào là vô nghĩa.

Cho nên việc kiểm soát ra vào cổng hiển nhiên cũng là một chiêu trò mà tiểu cô nương dùng để tiếp cận nàng.

Ôn Dư Nhiễm nhàn nhạt khẽ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tiểu cô nương mới 19 tuổi, mà có nhiều suy nghĩ cẩn thận như vậy, nói dối mặt mũi không đổi sắc, cũng không biết học ở đâu.

.......

Trong chiếc túi da trâu chỉ có vài trang giấy, ngoài thông tin mà trợ lý nói, còn viết về các trường tiểu học, sơ trung và cao trung mà tiểu cô nương đã theo học, còn có học bổng đã nhận được, các hoạt động tình nguyện khác nhau đã tham gia và những quỹ hội đã tài trợ cho cô.

Bất quá chỉ là lý lịch của một sinh viên nghèo bình thường, cũng không có gì đặc biệt. Cảm giác thần bí vô hình được bỏ xuống, tiểu cô nương không thể bất thường hơn nữa.

Ôn Dư Nhiễm cũng không biết tại sao mình lại có kiên nhẫn nói chuyện về tiểu cô nương lâu như vậy.

Ngoài cửa sổ ánh mặt trời chói chang, ánh nắng ấm áp đã làm những đám mây chuyển sang màu vàng. Nhưng dù sao cũng chỉ là giữa tháng giêng, dù ánh mặt trời có chói chang nhưng nhiệt độ cũng không cao lắm, chiếu vào trên tay cũng vẫn còn cảm thấy lạnh.

Trợ lý đã rời đi.

Ôn Dư Nhiễm qua loa lật mấy trang giấy tiếp theo, nhanh chóng chạm tới phía dưới, lật xong cảm thấy có chút không thú vị, liền đem tài liệu bỏ vào trong một chiếc túi da trâu.

Theo trực giác, tiểu cô nương hẳn là có điều gì đó bất thường mới đúng, chẳng hạn như một động cơ đặc thù để tiếp cận nàng.

Nhưng kiếu quả điều tra cũng không có chỗ nào bất thường.

Có vẻ như tiểu cô nương thật sự chỉ là bởi vì thiếu tiền, nên mới tính kế tiếp cận nàng.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, đặt chiếc túi da trâu sang một bên, rồi cầm điện thoại lên, lắc qua lắc lại không có mục đích.

Cho đến bây giờ vẫn không có tin nhắn WeChat mới nào.

Tâm tình tốt trước đây đã hoàn toàn tiêu tán.

Ôn Dư Nhiễm ngồi trên ghế xoay với vẻ mặt lãnh đạm, mơ hồ không mấy vui vẻ.

.......

Những điều càng không vui vẫn tiếp tục xảy ra ở phía sau.

Buổi chiều, Ôn Dư Nhiễm vốn dĩ rất nhàn nhã, đều đã chuẩn bị tan sở, kết quả có một cuộc điện thoại gọi đến, trực tiếp thay đổi hành trình của Ôn Dư Nhiễm.

Bởi vì có một số sai lầm trong thông tin trước đó, một đối tác tai to mặt lớn đã đến Thành phố C trước, mà Ôn Dư Nhiễm lúc này mới nhận được tin tức. Cũng may là vẫn còn đủ thời gian, sau khi nghe cuộc điện thoại xong, nàng lập tức nhờ trợ lý thu xếp việc tiếp đón cùng tiệc chiêu đãi.

Tiệc chiêu đãi được bố trí trong một nhà hàng cao cấp, từ món ăn đến cách phục vụ đều vô cùng tươm tất, rượu vang phục vụ cũng là từ những nhà máy rượu nổi tiếng, có nhiều năm.

Lão tổng của đối tác, đặc biệt có thể uống rượu.

Mà lúc trước Ôn Dư Nhiễm đã luyện qua uống rượu, tửu lượng cũng không tồi.

Một ly vang đỏ và rượu trắng được rót đầy bưng lên, Ôn Dư Nhiễm đều uống đến cực kỳ sảng khoái, lễ nghĩa đầy đủ, nói chuyện rất cẩn thận.

Cuối cùng hai người trò chuyện đến vui vẻ, tiếp đãi lần này diễn ra thuận lợi.

Chỉ là khi về nhà đã hơn mười một giờ.

........

Ngay khi bước vào nhà, Ôn Dư Nhiễm liền đi vào nhà vệ sinh.

Lúc ở trên xe đã cảm thấy không thoải mái, bụng dưới vô cùng đau đớn, lúc này nàng cũng không quá kinh ngạc khi nhìn thấy vết máu tươi.

Ngày mùa đông mà uống nhiều rượu như vậy, lại gặp phải đau bụng kinh.

Nàng đều chịu đủ.

Ôn Dư Nhiễm ấn bụng xuống, miễn cưỡng ra khỏi nhà vệ sinh, kéo ngăn tủ lấy thuốc ra, tự cho mình ăn hai viên ibuprofen, sau đó nằm dài ra trên sô pha, hàm răng hơi khẽ run.

Nàng thả lỏng đưa tay sờ trán, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Lúc này nên cần chuyển hướng lực chú ý.

Nàng nghĩ, lấy điện thoại ra tìm kiếm xem những đoạn phim hay hoặc truyện cười vui nhộn, ngày thường nàng đều không có tâm tình xem mấy thứ này, nhưng bây giờ chỉ có thể tìm những nội dung dễ hiểu lại thú vị như thế này để phân tán cơn đau đớn.

Lăn lộn nhìn qua nhìn lại một hồi, Ôn Dư Nhiễm đã sớm có chút mệt mỏi, những mẫu truyện cười cùng đoạn phim đó, thật khó lại có lực hấp dẫn

Nàng vô thức vuốt điện thoại của mình, cuối cùng cũng không biết như thế nào lại vuốt lên WeChat.

Ôn Dư Nhiễm dừng lại ở đoạn " Cũng không tệ lắm" trong lịch sử trò chuyện cùng với Naw

Giờ phút này đau đớn đã liên luỵ đến thần kinh, ánh đèn chói lọi chiếu vào đôi mắt rất khó chịu, trong căn phòng trống trải, cảm giác cô tịch mãnh liệt từ sâu bên trong đáy lòng đi theo những vết nứt len lỏi ra ngoài , trạng thái lúc này khác biệt quá lớn so với thường ngày, lý trí đều đã bị hao mòn.

Có một tầng ý thức sâu sắc đã chi phối bản thân, gửi một tin nhắn đến tiểu cô nương.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Có ở đó không?

Tin nhắn như đá chìm đáy biển.

Cho đến khi màn hình điện thoại tự động chuyển sang màu đen, bên kia vẫn không có hồi âm.

Chắc là đã ngủ rồi......

Hơn mười một giờ, đi ngủ cũng là bình thường thôi, Ôn Dư Nhiễn cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy thất vọng như vậy.

Cảm giác thất vọng không thể giải thích được, nó không chỉ hiện ra mà còn đang lớn dần. Không bao lâu sau, toàn bộ trái tim đều đã bị thất vọng chiếm cứ, cảm xúc theo cơn đau liên tục không ngừng lên men.

Lúc này, điện thoại rung lên vài cái.

Thanh thông báo hiển thị tin nhắn mới.

【Naw】: Đây

【Naw】: Đây

【Naw】: Em đây!

Ôn Dư Nhiễm nhìn dòng chữ trên màn hình, khoé miệng cong lên cười một chút.

Ánh đèn vẫn loá mắt, nhưng trong một cái chớp mắt, những mặt trái cảm xúc đó liền biến mất không còn thấy bóng dáng.

Ôn Dư Nhiễm dùng tay trái ấn vào bụng, dùng tay phải cố hết sức gõ bốn chữ, sau đó bấm gửi đi.

【 Ôn Dư Nhiễm 】: Không có việc gì.

Gửi đi thành công.

Sau khi gửi xong, Ôn Dư Nhiễm ngồi thẳng lên một chút, dùng gối ôm đè lên bụng dưới, sau đó chuẩn bị đặt điện thoại lên bàn trà.

Cùng lúc đó, điện thoại đổ chuông, làm cho nàng giật mình, thiếu chút nữa là đem điện thoại ném đi.

Điện thoại hiện lên "Tiểu Nha Đầu".

Ôn Dư Nhiễm mỉm cười một chút, điều chỉnh trạng thái tốt nhất, trả lời điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại rất ồn, tràn ngập tiếng nhạc phát ra từ dàn âm thanh lớn xen lẫn tiếng cười đùa, không biết là quán bar hay KTV, chắc là đang tụ tập với các bạn cùng lớp.

Dần dần tiếng ồn càng nhỏ, dường như tiểu cô nương đã bước ra bên ngoài.

Ôn Dư Nhiễm nghe thấy bên đó gần như đã yên tĩnh, mở miệng nói: "Alo."

"Ôn tổng, làm sao vậy?" Tiểu cô nương nhẹ giọng hỏi.

"Không có gì."

Ôn Dư Nhiễm cố gắng khống chế giọng nói của mình hết mức có thể, nói một cách tự nhiên nhất có thể:

"Trên WeChat là tôi tuỳ tay gửi. Em đi chơi đi."

Hai chữ cuối cùng khiến hàm răng suýt chút nữa đánh nhau, nhưng Ôn Dư Nhiễm đã khống chế tốt. Hầu như giọng nói không nghe ra có vấn đề gì.

"Ân." Tiểu cô nương trả lời, sau đó cúp máy.

Bên tai lại hoàn toàn yên lặng, khiến nàng đến hoảng hốt.

Ôn Dư Nhiễm co lại trên sô pha, trong đầu có một mớ hỗn độn không rõ ràng, chỉ có đau đớn là rõ ràng nhất.

Những loại thuốc giảm đau vừa nuốt vào có thể hữu ích, cũng có thể vô dụng, nàng đã không còn phân biệt được nữa. Cứ như bị kim thép đâm vào bụng dưới, lần lượt đâm vào dây thần kinh, sau khi uống nhiều rượu thì dạ dày cũng không thoải mái, trên người đau nhức đến kinh khủng

Ôn Dư Nhiễm không biết mình đã chịu đựng nó trong bao lâu, khoảng hai mươi phút, hoặc nửa giờ, hoặc lâu hơn.

Thời điểm khi cảm giác đau gần như chết lặng, điện thoại lại vang lên.

Màn hình nhấp nháy, lại là "Tiểu nha đầu".

Ôn Dư Nhiễn chống đỡ mò lấy điện thoại, trả lời cuộc gọi: "Alo."

Lần này không gian bên kia điện thoại rất yên tĩnh, cũng không có tiếng động.

"Ôn tổng."

Ôn Dư Nhiễm có chút vô lực, căng thẳng nói: "Em cứ việc chơi đi, không có việc gì thì đừng gọi lại đây."

Sau khi nói xong, Ôn Dư Nhiễm xê dịch đến hướng sô pha, chuẩn bị cúp máy.

Đầu dây bên kia im lặng trong một lúc.

Sau đó, giọng nói của tiểu cô nương vang lên ----

"Ôn tổng, em đang ở cổng tiểu khu của chị, nhân viên bảo vệ không cho em vào. Chị có thể gọi nói một tiếng với nhân viên bảo vệ không?"

Giọng nói của tiểu cô nương vẫn rất nhỏ nhẹ, rụt rè, giống như sương sớm rơi xuống mặt hồ, nghe rất êm tai.

Editor: chương này đủ 30 bình chọn, mai sẽ up chương kế tiếp.