Chương 37: Buông Ra, Đừng Để Tôi Hận Anh

Cậu bé xinh đẹp như báu vật của trời lạnh nhạt nhìn cô bé đáng yêu, nhẹ nhàng gỡ dây leo đầy gai ở cổ chân cô bé ra, xong lại nghe thấy tiếng nói đáng yêu của ai đó vang lên đầy nức nở yếu đuối nhỏ như mèo kêu, “Cảm ơn anh… ”

Môi hồng hồng bạc khẽ cong lên một độ cong đẹp đẽ, “Cô bé, em tên là gì?”

Cô bé kia khóe mắt còn vương nước, bầu má mũm mĩm cùng dáng người tròn tròn đáng yêu không kể hết. Đôi mắt xanh lam như nước biển dưới nắng long lanh lấp lánh không chứa chút tạp chất, “Em tên là Lệ Khiết Minh – giọt lệ của bình minh”

“Còn anh? Anh đẹp trai tên gì?”

Cậu bé kia ánh mắt có chút gì đó giao động, môi khẽ mấp máy, “Tôi là… ”

.

Lệ Khiết Minh mở mắt, mơ màng nhìn lên trần nhà. Không hề quen với cái hình ảnh chiếc đèn chùm pha lê sang trọng này. Mọi thứ chân thật đến nỗi khiến cô muốn nghĩ nó là giấc mơ cũng không thể.

Đông Dịch là người đàn ông nguy hiểm, khi phát giác và muốn tránh xa đã không thể nào kịp được nữa.

*Cạch* Cửa phòng tắm bị mở ra, Đông Dịch mang khăn choàng tắm vào người để lộ ra vòm ngực rắn chắc với vết cắn bị bật máu ở cổ trông vô cùng ái muội. “Tỉnh rồi?” Lệ Khiết Minh nhận ra vết cắn đó là do cô tạo nên ngày hôm qua, cô cắn răng gương mặt trắng bệch nhìn hắn.

Không biết rằng, hôm qua hắn muốn cô bao nhiêu lần. Chỉ biết rằng, mỗi lần cô muốn ngất, hắn sẽ dùng phương thức tàn nhẫn nhất mà đưa cô dậy. Hắn dùng kinh nghiệm hai mươi bốn năm cuộc đời để áp dụng với một cô gái chỉ mới mười tám tuổi đầy non nớt chưa hiểu sự đời.

Lệ Khiết Minh muốn trốn khỏi con ác ma này, nhưng cả người không nhúc nhích được, chỉ có thể nhìn hắn đang từ từ đến bên mình, nhìn một cách thú vị như đang vờn một con mồi.

Đông Dịch đối với sự im lặng của Lệ Khiết Minh thì không để ý, nhưng đối với ánh mắt đầy hận thù giận dữ của cô, con ngươi thoáng chốc đen sạm lại đầy lửa giận. Chạm nhẹ vào gò má mềm mịn rồi di chuyển xuống đến cằm, bóp mạnh, “Ánh mắt đấy là em đang muốn nói cái gì?”

Lệ Khiết Minh đã đau đến trắng bệch cả khuôn mặt, nhưng cô chọn cách cắn chặt răng để không phát ra một tiếng nào cả. Ánh mắt quật cường đầy hận thù lửa giận. Đây là người đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô, là người đàn ông phản bội tình yêu của chị cô. Nếu bây giờ cho cô một con dao, Lệ Khiết Minh sẽ không ngần ngại cầm nó mà đâm thẳng vào trái tim Đông Dịch.

Đông Dịch phẫn nộ, cúi đầu áp lên môi trắng bệch, gặm cắn đến bật máu. Lệ Khiết Minh hốt hoảng, đẩy hắn ra, “Cút… Đông Dịch, buông… buông ra… ” Bàn tay yếu đuối vì mất sức đặt trên l*иg ngực đẩy ra nhưng không thành, ngược lại còn bị vặn lên trên, giam giữ không cử động được.

Môi lưỡi chạm nhau dây dưa, “Chậc chậc” tiếng âm thanh vang lên đầy ái muội. Đông Dịch hôn rất cuồng dã, mạnh bạo như muốn trút hết bực tức của hắn lúc này.

Đông Dịch bực tức, không thể đánh, không thể mắng chửi, không thể dụ dỗ đe dọa, chỉ có thể dùng cách này để bộc lộ duy nhất cảm xúc hỗn tạp trong lòng hắn.

“Buông ra, đừng để tôi hận anh!”

Lệ Khiết Minh hét lên, gương mặt trắng bệch tràn đầy nước mắt đáng thuơng yếu đuối nhu nhược nhưng ánh mắt lại đầy hận thù, không có sự cam chịu.

Đông Dịch khẽ khựng người lại, buông ra cổ tay trắng nõn đầy vết bầm. Ném lên người Lệ Khiết Minh một bộ quần áo, xoay người bỏ ra ngoài, còn để lại một câu, “Tự nhìn lại mình đi, xấu chết đi được”

Lệ Khiết Minh bi thuơng nuốt nước mắt, lảo đảo thân hình mảnh mai như liễu đi vào phòng tắm. Cô đi được hai ba bước lại khụy xuống, chân vô lực mềm nhũn không chịu nổi. Đành dùng tay bám vào cánh tủ ngang dài cạnh tường để đi, chật vật đầy nỗ lực.

Cô cười đầy chua xót, có chút không hiểu tại sao nhìn một người như vậy mà Đông Dịch vẫn còn hứng thú để tiếp tục làm chuyện đó được. Trong gương là người phụ nữ nước mắt lẫn lộn trên ánh mắt sưng húp đỏ ửng, gương mặt cũng bị sưng lên do khóc quá nhiều. Đôi môi bị cắn rách bật máu, trắng bệch yếu đuối. Thân thể trắng nõn được in đầy dấu răng xanh tím ghê rợn. Bầu ngực sữa còn in lại dấu của năm ngón tay.

Ngâm mình trong bồn tắm lớn rải đầy thảo mộc, Lệ Khiết Minh ngồi khom người lại một góc. Sự đối lập giữa bồn tắm to lớn và dáng người nhỏ bé như là làm nổi bật lên sự cô đơn đầy xót xa của một người con gái. Nhắm mắt lại đầy chua xót, nghĩ đến thân mình đầy những vết dấu tích do cuộc hoan ái tối qua làm Lệ Khiết Minh lần đầu tiên chán ghét cơ thể mình thật dơ bẩn.

Cô ngồi dựa lưng vào thềm bồn tắm, sự trơn trượt ở thềm va sát với tấm lưng đẹp đẽ đưa cơ thể Lệ Khiết Minh dần dần chìm xuống nước. Khóe mắt rỉ ra một giọt nước mắt, đầy bi thuơng mà đau đớn. Cũng tốt, chết đi rồi sẽ được giải thoát…

Hết chương 37