Chương 12: Bỏ Lỡ Thanh Xuân, Lỡ Cả Trái Tim

Phỉ Đan bên cạnh vỗ vào vai Lệ Trâm một cái xem như động viên, “Lệ Trâm, hỏng lần này chúng ta liền còn lần khác, không cần phải buồn”

Lệ Trâm là một người thích chế tạo thuốc, từ thuốc bổ cho đến thuốc độc. Thuốc cô thuờng chế tạo là các loại thuốc trung y, thỉnh thoảng sẽ chế tạo những thuốc đông y. Số thuốc đó sẽ được đưa vào quân đội hoặc công bố ra thị trường.

Lệ Trâm được giao trọng trách chuẩn bị đề xuất dự án mới. Thật không ngờ trong lúc chế tạo thuốc lại phản tác dụng, hỏng bét, công sức ba ngày làm việc liên tiếp liền xem như đổ sông đổ biển.

Lệ Trâm dù mệt nhưng gương mặt vẫn cười tươi: “Cảm ơn Phỉ Đan. Em. có chút mệt, em về trước”

“Khoan” Phỉ Đan gọi với lại một tiếng, sau đó nhìn sắc mặt của Lệ Trâm, nghiêm túc nói: “Lệ Trâm, có phải giữa em và anh ta xảy ra chuyện gì không? Nói cho chị nghe”

Từ khi Lệ Khiết Minh chuyển đến kí túc xá, Đông Dịch cũng không còn thường xuyên qua lại với Lệ Trâm nữa. Điều này mặc dù làn cho nhiều người ngạc nhiên nhưng cũng không dám tò mò thắc mắc. Giờ nghe Phỉ Đan nói lại như vậy, sắc mặt Lệ Trâm không thoát khỏi cứng đờ, sau đó lấy lại tinh thần, nói: “Chúng em vốn rất bình thường mà, sao chị lại hỏi vậy?”

Haiz..

Khẽ thở dài một tiếng, Phỉ Đan mang khuôn mặt bất đắc dĩ nói: “Em biết anh ta không hề yêu em, anh ta chỉ muốn lợi dụng em để tiếp cận với em gái của em, anh ta là yêu Lệ Khiết Minh, em hà cớ gì mà phải khổ sở như vậy?”

Lệ Trâm á khẩu không nói thêm được lời nào, đơn giản là Phỉ Đan đã đánh vào toàn bộ điểm chí mạng của cô. Thấy bộ mặt đờ đẫn của Lệ Trâm, Phỉ Đan cười bất đắc dĩ, nhắc nhở. một câu sau đó quay người bước đi.

“Chị cũng chỉ vì tốt cho em, em là cô gái tốt, đừng bỏ lỡ thanh xuân vì một người không đáng”

Lệ Trâm theo ánh mắt nhìn theo Phỉ Đan chị gái tốt. Đáy lòng âm trầm vang lên hồi đau thương đến cùng cực.

Không những là bỏ lỡ thanh xuân, mà em còn bỏ lỡ cả trái tim rồi.

************

Căn phòng tối lấp ló một chút ánh đèn điện mờ mờ ảo ảo, một người đàn ông phong thái cuồng dã ngạo nghễ ngồi dài trên ghế, tay hút một điếu thuốc, lúc nhả khói ra càng làm khung cảnh thêm ma mị. Ánh mắt người đàn ông thủy chung là ôn nhu như nước nhìn vào chiếc tivi màn hình lớn đang không ngừng chiếu đi chiếu lại những tấm hình của hai đứa trẻ.

Bé gái mũm mĩm trông tầm bốn tuổi, da thịt trắng nõn, gương mặt tròn tròn ngây ngô làm người ta tưởng tượng đến một cái bánh bao nhỏ. Bé trai thì nhỉnh hơn một chút, gương mặt lạnh lùng lần đầu tiên biết cười, nụ cười đến phong tình vạn chủng.

Đông Dịch không biết đã xem đến lần thứ bao nhiêu rồi, chỉ cảm thấy xem cả đời cũng không đủ. Trong đầu hắn lúc này đang nhớ đến giọng nói ngọt ngào non nớt đầy ngây ngô của một cô bé bốn tuổi.

Chào anh, em là Lệ Khiết Minh.

Đông Dịch? Tên thật đẹp.

Anh đẹp trai như vậy, sao lại có thể không biết cười?

Anh cười lên, đảm bảo sẽ trở thành người đẹp nhất thế gian.

Cười lên đi, giống như em này, cười một cái để chúng ta chụp ảnh làm kỉ niệm.

Từ giờ em sẽ gọi anh là Đông caca nhé?

Đông caca, anh thật xấu, lại lừa em như vậy, phạt anh phải mua kẹo cho em ăn một tuần.

Đông caca, anh cõng em đi.

Đông caca, chơi trốn tìm với em nhé?

Đông caca, em thích anh…

Đông caca, khi nào em lớn, em sẽ gả cho anh nhé?

Đông caca….

Đông caca…

Hàng loạt câu nói vang lên trong đầu, Đông Dịch dập tắt điếu thuốc, quay ghế nhìn ra phía bên ngoài bầu trời đêm qua khung cửa sổ, lại nhịn không được tưởng tượng ra khuôn mặt xinh đẹp của Lệ Khiết Minh.

Thật không ngờ khi bé mập mạp mũm mĩm như bánh bao nhỏ, lúc lớn lên lại là một mĩ nhân động lòng người.

Đông Dịch lúc sáu tuổi được ông nội đón về dinh thự chính của Đông gia để tham gia khóa huấn luyện. Cứ nghĩ sẽ rất nhàm chán, nhưng lại không ngờ tới có thể quen được một tiểu đáng yêu như vậy.

Ngày ngày cứ năm giờ chiều hai đứa trẻ một lớn một nhỏ, một lạnh lùng một đáng yêu lại chơi với nhau. Ông nội là người rất nghiêm khắc, nhưng cũng rất thương cháu mình nên việc có bạn bè ông cũng không quản, dù sao chỉ là ngày một ngày hai.

Đông Dịch không biết từ bao giờ hắn lại có thể mở lòng với người khác, chỉ biết rằng khi khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn xinh xắn ngây ngô nói ‘chúng ta làm bạn nhé’ thì hắn đã sẵn sàng để mở lòng mình rồi. Chỉ là không ngờ, ba tháng sau đó, hắn đã hoàn toàn mất tung tích của Lệ Khiết Minh.

Hết chương 12