Chương 1: Quy tắc ngầm

[ Đăng full trêи truyenhdt.com: ThapNguVy – Thập Ngũ Vỹ]

Không copy hay chuyển ver…

Cả cộng đồng mạng xôn xao cho đêm hội trao giải Phượng Hoàng, các nữ diễn viên, đều muốn có nó. Đơn giản, giải thưởng này chỉ có bốn năm một lần, nhưng không phải lần nào cũng trao. Chỉ cần thí sinh chưa đạt yêu cầu của giám khảo, dứt khoát Phượng Hoàng sẽ lại được “an nghỉ” để chờ thêm bốn năm nữa.

“Chị Lan, em chắc chắn, giải Phượng Hoàng này sẽ về tay chị thôi.”

Minh Lan vênh mặt, cô ta đang là diễn viên hot nhất hiện nay, diễn xuất thì tạm được, khả năng lên giường phải gọi là tuyệt đỉnh. Gia nhập làng giải trí hai năm, đã thành diễn viên hạng A, được cư dân mạng ca ngợi “Nữ hoàng ngọt ngào”. Lượng fan hùng hậu, số phiếu vì thế cũng cao chót vót.

“Về tay cô ta? Đâu có dễ.”

Liên Bích cười châm biếm, cô ta là đối thủ cạnh tranh quyết liệt của Minh Lan. Có được giải này, cô ta sẽ đứng vững trong giới giải trí, không phải ăn nằm với mấy lão già bụng bự, miệng thì hôi, lông lại nhiều.

Chung cư A, phòng 502.

Hương Thu ngồi trêи sofa, hai tay xoa xoa thái dương, cô đang đau đầu, phiền não với cô em mình.

“Chị Thu, chị không khỏe à?”

Mẫn Nhi rất xinh đẹp, cô sở hữu vẻ đẹp quyến rũ, giọng nói ngọt ngào, ba vòng cân đối cùng đôi chân dài. Đáng lí ra với tài năng diễn xuất của mình, cô đã đứng vững trong giới, nếu như không phải đắc tội Minh Lan.

“Nhi, em hãy suy nghĩ về đề nghị của chị đi!”

“Em đồng ý.”

Hương Thu trợn mắt ngạc nhiên, hồi trước, cho dù cô có khuyên bao nhiêu lần, Mẫn Nhi đều từ chối hết, vậy mà lần này lại đồng ý.

“Vậy thì hay quá rồi, còn ba tiếng nữa là diễn ra lễ trao giải, chúng ta không giành được Phượng Hoàng, cũng phải có được Kim Lân.”

“Vâng.”

Mẫn Nhi ủ rũ, vậy là bây giờ, cô phải dấn thân vào cái thứ gọi là “Quy tắc ngầm”.

Khách sạn K, còn được hiểu là nơi người giàu hội tụ.

“Ngài Lưu, đây là Mẫn Nhi nhà tôi, ngài nhớ nhẹ nhàng với con bé thôi nha!”

Hương Thu xuýt xoa, cô giả bộ lấy lòng, đến bóp vai gã đàn ông béo, ngồi chễm chệ, trêи người vàng đeo lủng lẳng, ông ta chính là chủ một mỏ khoáng sản lớn – Ngài Lưu.

“Đến đây!”

Mẫn Nhi ngại ngùng đứng trước mắt ông ta. Bộ váy bó sát xẻ ngực, nửa cảnh xuân thoắt ẩn, thoắt hiện, làm người ông ta nóng bừng, chẳng biết do men rượu hay do giai nhân trước mặt.

Hương Thu biết nhiệm vụ của mình đến đây đã hoàn thành, trước khi rời đi cô ra hiệu cho Mẫn Nhi phải phục vụ tốt cho ông ta.

“Người đẹp~”

Tay ông ta sờ mó, vuốt ve cặp đùi trắng ngần của Mẫn Nhi, tiến đến, từ từ đi lên. Mẫn Nhi khá nhạy cảm, chỉ động chạm nhẹ thôi đã khiến cô run lên. Ngài Lưu khá thích thú với biểu hiện của cô, ông ta đẩy người cô nằm xuống ghế. Tay lần mò kéo chiếc váy xuống, phải nói ông ta rất hồi hộp. Do đang kiềm chế, ông ta thở phì phò, mồm há hốc, nước miếng cứ vậy chảy ra, lăn xuống cơ thể Mẫn Nhi.

Ông ta gặm nhấm hai quả đào căng tròn trước mặt, người Mẫn Nhi theo bản năng mà gập lại, cô thấy kinh tởm, nhưng một khi đã bước vào, phải chấp nhận. Đùi cô chạm vào cái đó, ông ta phản ứng với cô, thấy sự đυ.ng chạm của cô ông ta đỏ mặt.

“Nó “lên” vì em đấy.”

“Hả?”

Lợi dụng khi Mẫn Nhi lên tiếng, ông ta hôn cô, hàm răng lộn xộn của ông ta, khoang miệng của ông ta bốc mùi thuốc lá, mùi của rượu. Mẫn Nhi thật sự rất muốn nôn, cô muốn rời khỏi đây.

Lưỡi ông ta khám phá hết miệng cô, quấn lấy chiếc lưỡi ngọt ngào, của cô. Đã lâu rồi, ông ta mới “chơi” được cô gái nào ngon như vậy.

Ông ta đè lên người Mẫn Nhi, trọng lượng không khác gì một con lợn khiến cô cảm thấy khó thở. Miệng ông ta nhớp nháp hôn cô, như muốn ăn môi cô luôn rồi, nước miếng của ông ta tiết ra nhiều đến nỗi, cô không nuốt nổi, để nó tràn ra ngoài, chảy xuống cổ. Một tay ông ta xoa xoa, nắn nắn quả đào trước mặt bóp cho nó đủ hình thù. Tay kia dần dần đi vào bên trong nơi tư mật. Ông ta ma sát bên ngoài viền qυầи ɭót.

“Aaa~~”

Phải, Mẫn Nhi sướиɠ run lên. Ông ta hài lòng với cô, tay đi sau hơn vào trong, một ngón tay vào được, khuấy khuấy trêu đùa. Ông ta phát ra những lời ɖâʍ ɖu͙ƈ: “Em đã ướt đến vậy rồi sao?”

Căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc, ɖâʍ loạn tột độ. Hai thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, Ngài Lưu tay nâng lấy của quý đang cương cứng của mình.

“Anh cho vào nha?”

“Vâng.”

Mẫn Nhi bị ɖu͙ƈ vọng làm mờ mắt, cô khó chịu ưỡn người lên, kêu gọi ông ta cho vào nhanh lên một chút. Mới được một nửa, ông ta đã đạt được kɧօáϊ cảm mà rêи.

Rầm….

Cánh cửa phòng bị đá đến méo mó, Ngài Lưu tức giận quay ra chửi: “Thằng chó nào dám làm phiền lúc ông đang bận thế hả?”

Người đàn ông mặt đầy sát khí, dáng người cao ráo, trêи người toàn hàng hiệu, gương mặt đẹp không tì vết. Anh hằn giọng, đầy uy nghi và giận dữ: “Tao là cụ nội mày.”

Wattpad: ThapNguVy