Chương 1: Xuyên đến thế giới nữ tôn

1.

*Thế giới mà nữ giới làm chủ, quyết định mọi vấn đề quan trọng của đất nước, nam giới chỉ lo việc nhỏ trong nhà.

Bùi Tín mở mắt ra, tầm nhìn của anh bị một mảnh màu đỏ che lại. Anh xốc tấm vải đỏ lên, thấy trước mắt là những món đồ trang trí đỏ rực và kiến trúc cổ xưa thuần túy, không mảy may lưu lại chút vết tích hiện đại nào, như đang quay phim cổ trang.

“Cái quái gì thế nhỉ?” Anh xoa cái đầu đang đau nhức và đứng dậy.

Khi cúi đầu xuống nhìn, Bùi Tín thấy trên người mình mặc hỉ phục đỏ rực: “Vãi thật, mình bị bắt cóc tới quay cảnh kết hôn cổ trang à?”

Bùi Tín ngạc nhiên véo vào đùi mình một cái.

Chết tiệt, đau quá.

Anh đứng dậy muốn chạy đến lối ra duy nhất trong phòng nhưng đột nhiên cửa giống như có cảm ứng, tự động mở ra.

“Cửa tự động ư?” Anh nghi ngờ lẩm bẩm, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ mặc hỉ phục bước vào.

Người phụ nữ đi về phía anh, dọa anh sợ tới nỗi liên tục lùi về sau.

Người phụ nữ nhíu mày: “Ai cho chàng vén khăn trùm đầu lên?”

“Người quay phim đâu?”

Người phụ nữ nghe anh hỏi thì hỏi lại: “Hồ đồ rồi sao?”

Bùi Tín chỉ vào cô và hỏi: “Cô tên gì?”

Người phụ nữ nghe vậy nhíu mày càng sâu hơn: “Ta là vợ chủ* của chàng, là đương kim đại hoàng nữ Vân Lan, chàng rõ chưa?”

*Vì là thế giới nữ tôn nên nam chính gả cho nữ chính.

“Tôi rõ gì chứ! Tôi không hề biết cô!”

“Dù trước khi thành thân không gặp mặt nhưng chàng cũng không thể ngu ngơ đến vậy.” Cô khịt mũi, ngồi trên giường.

“Mẹ kiếp! Tôi cmn xuyên không rồi!” Bùi Tín chợt phản ứng lại và vỗ bàn: “Còn vợ chủ là chuyện quái gì nữa! Tôi xuyên đến thế giới nữ tôn chứ không phải nam tôn à? Ông đùa tôi hả ông trời!”

2.

Không biết Vân Lan lấy từ đâu ra một cây thước, đánh vào mu bàn tay anh một cái.

“Á! Cô làm gì vậy?” Anh xoa mu bàn tay, trừng mắt nhìn cô.

“Ăn nói linh tinh, không biết xấu hổ.”

Anh bất đắc dĩ: “Tôi không phải người thế giới này chị gái ơi.”

“Bộp”, thêm một thước.

“Được, được, tôi biết rồi! Tôi không nói nữa!” Bùi Tín nhận ra mình đã xuyên không thật: “Cũng không biết ở đây có mở hậu cung được không đây?” Anh lẩm bẩm một mình.

Vân Lan nhướng mày, hình như cô nghe lầm sao? Anh muốn mở hậu cung?

“Haizz…” Được rồi, coi như anh đang nói nhảm vì chưa chuẩn bị thành thân cho tốt đi.

“Tới đây.” Cô nghiêm nghị ra lệnh cho Bùi Tín.

“Ờ.” Anh ngoan ngoãn đến trước mặt Vân Lan.

Đột nhiên trước mắt nghiêng trời lệch đất, anh bị kéo ngã xuống giường.

Bùi Tín nuốt nước bọt, hơi lo lắng nói: “Tôi còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, có thể chờ đến lúc tôi sẵn sàng rồi hãy làm hay không?”

“Chỉ là thông gia thôi, ta chỉ chạm vào chàng lần này, để có thể nói được với hai bên gia tộc.” Vân Lan đè lên người anh.

“Aa, tôi không muốn đâu! Tôi là trai tân mới 25 tuổi thôi! Tôi còn chưa chuẩn bị tốt! Ưm ưm ưm!” Toàn bộ lời từ chối đều bị nuốt trở về, vẻ mặt anh đau khổ đón lấy lần đầu tiên bị khai trai của mình ở thế giới này.

Sáng sớm, Vân Lan không còn trong phòng, vẻ mặt Bùi Tín đau khổ, eo và hông vẫn còn đau xót đến bây giờ chưa hết.

Anh không nghĩ tới lần đầu tiên của mình lại là cùng một người phụ nữ không hề quen biết như vậy.

“Được rồi, lưng đau không làm nổi gì hết, đi ngủ vậy.” Vừa dứt lời anh đã ôm chăn mền lăn tới góc giường ngủ.

Quả nhiên Vân Lan như đêm hôm đó đã nói, cô chỉ chạm vào Bùi Tín một lần thôi.

Thời gian còn lại đều bận rộn.

3.

Bùi Tín không giỏi mặc trang phục cổ trang, đai lưng xiêu vẹo đã bước ra ngoài phòng.

Anh mở cửa phòng, đi dạo trong sân, vừa đi dạo vừa cảm thán, hóa ra tòa nhà của hoàng thân quốc thích thật sự lớn bằng mười tòa nhà ở ngoài thành.

Mắt Bùi Tín nhìn một vòng, đột nhiên nảy ý nghĩ, anh bắt lấy một tùy tùng hỏi: “Vân Lan đâu rồi?”

“Hoàng nữ đang phê duyệt tấu chương ở thư phòng.”

“Ờ, cảm ơn.” Vừa dứt lời Bùi Tín lập tức phất tay áo quay người rời đi.

Chỉ để lại tùy tùng bối rối chớp mắt.

“Này, Vân Lan.” Bùi Tín đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy Vân Lan ngồi ở bàn làm việc xem tấu chương.

Cô nhíu mày: “Ai cho phép chàng gọi thẳng tên ta như thế?”

“Gọi chút cũng không mất miếng thịt nào mà.”

Cây thước không chút nể nang gì quất vào tay anh.

Bùi Tín hét lên, giận dữ nhìn Vân Lan.

“Chàng gọi thêm lần nữa?”

“Không gọi, không gọi nữa! Quỷ hẹp hòi, đến cả tên cũng không cho gọi!”

Vân Lan liếc nhìn y phục lôi thôi lếch thếch trên người anh, lông mày càng nhíu sâu hơn.

Thấy Vân Lan duỗi ngón tay ra, Bùi Tín nhanh tay lẹ mắt né ra xa, anh ôm vạt áo nói: “Này, cô muốn làm gì! Cô nói chỉ đυ.ng vào tôi đêm hôm đó thôi, tôi nói với cô tôi đau rồi, lưng tôi đến bây giờ chưa hết đau đấy.”

Vân Lan đau đầu, xoa trán: “Có việc gì thì nói đi.”

“À hahaha, cho tôi tiền, tôi muốn ra ngoài chơi.”

“Gì?” Cô chưa bao giờ thấy có người xin tiền cô một cách trắng trợn như vậy.

“Tiền đó, không phải là không có chứ, cô là hoàng nữ mà?” Lần này Bùi Tín khó hiểu, hẳn là không nghèo đến vậy đâu nhỉ?

“Đi đâu chơi?” Vân Lan bất đắc dĩ hỏi.

“Lên phố chơi nha.”

“Chàng mặc vậy lên phố chơi?” Anh chưa nhận ra ánh mắt dò xét từ trên xuống dưới của Vân Lan.