Chương 1-1: Tiết Tử

Tuyết trắng mịn.

Từng mảnh từng mảnh bông tuyết bao trùm toàn bộ Bắc thành, gió lạnh thổi vù vù, ở những ngày tháng chạp thở ra hơi lạnh.

Loại thời tiết này, tốp năm tốp ba người trong thành, khẳng định không có người nào vào cái ngày thời tiết xấu như vậy mà xuất môn.

Một gã tiểu nam hài một mình đứng ở trong đêm tuyết như vậy, trên người quần áo đơn bạc che không được một tia gió lạnh, thân mình gầy yếu nhịn không được run run, liền ngay cả môi cũng đông lạnh thành màu tím.

Nhưng hắn không khóc, thậm chí ngay cả một giọt lệ cũng không rơi, chính là quật ngạo mím môi, lẳng lặng đứng trên tuyết, không nói một câu.

“Uy! Ngươi không lạnh nha?” Một tiểu cô nương mặc áo lông cừu tuyết trắng đứng ở bờ tường, lấy dưới thân cây thang chống đỡ sức nặng của nàng, ánh mắt sáng ngời nhẹ chớp, bờ môi hơi nhếch môi cười.

Nàng có khuôn mặt trong suốt như ôn ngọc, mày liễu tinh tế, ánh mắt màu nâu lấp lánh nước, khí chất thủy linh. Trang điểm tạo ra khí chất tôn quý nhu nhược, tuy rằng còn nhỏ tuổi, đã có thể nhìn ra sau khi lớn lên nhất định là một mỹ nhân khuynh thành bại hoại.

Lúc này, cặp hạnh mâu xinh đẹp kia lóe lên ánh sáng tò mò, còn có một tia thông minh thản nhiên, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm nam hài.

Nghe được thanh âm của tiểu cô nương, nam hài chính là liếc mắt ngắm nàng một cái, sau đó lại làm như không thấy thu hồi tầm mắt, tiếp tục đứng.

Tiểu cô nương sờ sờ cái mũi, cũng không lui bước, ngược lại đi rất cao, cả người đứng ở trên tường, thiếu chút nữa là ngã xuống.

“Uy!” Tiểu nam hài bị dọa đến, chạy nhanh nhảy lên tưởng tiếp được nàng, nhưng hắn đứng đã lâu, toàn thân sớm lạnh cứng khó chịu, căn bản sử dụng không ra một tia khí lực, chỉ có thể chật vật ngã xuống đất.

“Hi! Đừng khẩn trương.” Tiểu cô nương nhẹ nhàng đáp xuống đất, như liễu bàn tơ, không chứa một tia nặng dừng ở trên tuyết, thản nhiên chỉ để lại dấu chân.

Nàng mới không ngu ngốc, nếu không phải có tự tin như thế nào nhảy xuống tường? Đó là chuyện đồ ngốc mới có thể làm.

“Ngươi!” Nam hài trừng lớn mắt, lập tức nghĩ đến cô gái học qua võ, nguyên lai chính mình bị đùa giỡn, thật sự là…… Miệng đông cứng lập tức phun ra vài câu không sạch sẽ nhẹ giọng rủa.

“Uy! Ngươi nằm úp sấp không lạnh nha?” Ngồi xổm phía trước hắn, tiểu cô nương đang dùng khuôn mặt nhỏ nhắn tò mò nhìn hắn, nhịn không được vươn tay chọc chọc đầu của hắn.

“Đừng chọc, Lão Tử còn chưa có chết!” Thanh âm tức giận từ miệng nam hài phun ra, nàng nghĩ hắn thích nằm úp sấp à! Nếu không phải thân mình đông cứng không động đậy được, hắn đã sớm đứng dậy.

“Oa! Loại thời tiết này mà đứng lâu như vậy, ngươi không chết thật đúng là thần kỳ nha!” Tiểu cô nương sợ hãi than, nàng lưu ý qua, hắn đứng suốt hai cái canh giờ nha!

“Lăn đi! Nhìn thấy liền chướng mắt!” Bản thân một thân quần áo mỏng manh, mà nàng lại một thân áo lông cừu giữ ấm, đối lập mãnh liệt, làm cho hắn nhìn sẽ không thích.

“Sao lại hung dữ như vậy? Cũng không phải ta phạt ngươi đứng nơi này, ngươi nhất định lại luyện lười võ, mới bị cha ngươi phạt đi?” thanh âm tinh tế mềm mại, mang theo một tia bướng bỉnh.

“Hừ!” Đừng để ý, không muốn nhìn nàng.

“Ngươi nha! Thật sự là ngốc! Nghĩ làm như vậy có thể khiến cho cha ngươi chú ý sao? Ngươi như vậy chính là tự mình làm khổ mình! Trời đông giá rét đứng ở bên ngoài, ai hiểu ý mà thương ngươi? Ngốc muốn chết!” Tiểu cô nương nghĩ nghĩ, thật là chưa thấy qua ai ngốc như vậy.

“Không cần ngươi quản! Lăn đi!” Nam hài thanh âm thô thô, mang theo không kiên nhẫn, trong lời nói cũng mang theo buồn bực.

“Ngươi nghĩ rằng ta thật muốn quản ngươi sao!” Nàng chính là nhịn không được, người ngốc như vậy, không có đầu óc! “Nói cho ngươi biết, làm mấy chuyện xấu là vô dụng, cho dù khiến cho người ta chú ý, cũng là cái loại chú ý làm cho người ta khinh thường. Sẽ chỉ khiến người ta cảm thấy ngươi vĩnh viễn so với đứa nhỏ chính thất sinh, có điểm khác nhau? Cố hết sức lấy lòng lại không được, ngươi cũng nên có chút đầu óc đi thôi!”

“Uy! Lăng Xảo Xảo, ngươi nói đủ chưa?” Tức giận, khuôn mặt tái nhợt vì tức giận mà phiếm hồng.

“Còn không có!” Trừng liếc mắt hắn một cái, dám chặn họng nàng, lớn mật! Nàng vươn tay lại dùng sức chọc một cái! “Nói cho ngươi, người thông minh sẽ chỉ để bản thân hướng về phía trước, nói cho người khác cho dù là thϊếp sinh thì làm sao? Làm sao khio bước ra đường, không giống như ngươi vậy, cho dù mười năm sau cũng là một cái phế vật, khiến người chán ghét!”

“Mẹ nó! Ngươi đừng có mà đánh rắm nữa!” Tức giận chụp lấy tay nàng, nam hài giận đỏ mắt, giận lời của nàng, cũng giận chính mình vô dụng, giận thật nhiều thật nhiều chuyện……

“Là không liên quan đến chuyện của ta.” Lăng Xảo Xảo hừ hừ, “Ngươi muốn tiếp tục làm mấy chuyện xấu liền tiếp tục đi! Mười năm sau, ta xem ngươi vẫn là giống như một cái phế vật.”

Thực không chịu học hỏi!

Nàng đứng lên, vỗ vỗ áo lông cừu trên người, xoay người chuẩn bị về nhà.

“Ta sẽ không là phế vật……”

Phía sau truyền đến giọng nói nhỏ quật cường.

“Ân?” Lăng Xảo Xảo xoay người.

“Ta nói cho ngươi, ta tuyệt sẽ không là phế vật, ngươi chờ coi!” Nam hài rống giận xong, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy bị thương, quật cường lại không chịu thua đối Lăng Xảo Xảo gào thét.

“A! Ta sẽ cố gắng xem.” Khóe miệng khẽ động, nàng từ trong lòng xuất ra một lọ dược quăng cho hắn, “Lau vết thương trên người đi!”

Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại, mũi chân nhón một chút, nhẹ nhàng phóng qua tường, thân ảnh biến mất.

Chỉ còn nam hài vẫn đang ghé vào trên tuyết, nắm trên tay dược, trừng mắt nhìn thiên hạ sớm biến mất, cái miệng nhỏ nhắn đông lạnh không khép mở được.

“Ta sẽ chứng minh cho ngươi xem……”