Chương 3: Giao dịch của chúng ta

– Cậu là người thôn nào?

Khấu Đại Bằng trong ánh mắt giờ tản mát ra nồng nặc sát khí, ở bên cạnh người phụ nữ cảnh sát nhìn thấy ông ta như thế, tim cũng đập nhanh không thôi.

– Thôn Bang Tử Dục

– Này, hơn nửa đêm cậu không ở trong nhà ngủ, chạy tới hẻm núi này làm gì ?

Khấu Đại Bằng kỳ quái hỏi, hắn hoài nghi có thể đây là người đang theo dõi mình.

– Ở trong thôn gây rối, thôn trưởng đang tìm tôi, tìm được rồi không đánh chết tôi mới lạ.

Đinh Nhị Cẩu không có gì che giấu, thành thật nói.

– Trưởng thôn …. cậu nói là Đinh Đại Khuê phải không? Cậu làm gì mà chọc hắn.

Khấu Đại Bằng trong lòng tức giận, Đinh Đại Khuê này làm lớn chuyện như vậy đối với đứa bé làm gì, hắn không nhớ là nếu không đứa bé này, hắn đêm nay có thể anh dũng hi sinh vì nhiệm vụ rồi.

– Ưʍ..ưʍ.. nhìn lén vợ ông ta tắm..

Đinh Nhị Cẩu ngượng ngùng vò đầu nói.

– A, ha ..ha…

Vừa nghe là lý do này, Khấu Đại Bằng không khỏi nở nụ cười.

– Nhóc , chúng ta làm một giao dịch được không?

– Giao dịch?

– Đúng, chuyện đêm nay cậu không cùng bất luận kẻ nào nói ra, tôi cho cậu một khoản tiền, cậu tính đi, chỉ cần tôi ra khỏi đây, sẽ đưa tiền liền cho cậu

– Tôi không lấy tiền, tôi cũng sẽ không nói ra với ai..

– Không được, cậu nhất định phải lấy, nói cách khác cậu không cầm, tôi làm sao có thể an tâm.

Khấu Đại Bằng cười có chút đối trá, nhưng nét mặt đó, Đinh Nhị Cẩu không nhìn thấy được.

– Không cần.

– Nhất định phải lấy !

Khấu Đại Bằng tiếng nói đột nhiên nghiêm nghị.

– Này.., có thể hay không đổi lại cách thức đi, tôi không lấy tiền?

– Cậu muốn cái gì, nói đi..

Khấu Đại Bằng sắc mặt hòa hoãn lại một chút nói.

– Tôi muốn làm cảnh sát, tựa như chị cảnh sát này giống nhau, mặc quần áo như thế…..

Đinh Nhị Cẩu chỉ vào bên cạnh nữ cảnh sát nói tiếp.

– Tôi muốn làm cảnh sát,

– Vậy mà cậu cũng nghĩ ra được? Cậu cho là muốn làm cảnh sát là có thể làm à, không được, đổi cái khác…

– Không, tôi chỉ muốn làm cảnh sát..

– Cậu…

Khấu Đại Bằng nhất thời chán nản.

– Nếu không, trước hết để cho hắn làm đội viên liên phòng là được, lừa gạt trôi qua thời gian đã .

Bên cạnh ông ta, người phụ nữ cảnh sát nhỏ giọng nói với Khấu Đại Bằng.

– Được rồi, ngươi bao nhiêu tuổi?

– Mười tám tuổi.

– Được rồi…, ngày mai đến xã tìm tôi…-

Được câu khẳng định trả lời thuyết phục, Đinh Nhị Cẩu nhảy lên một cái, biến mất trong đêm tối, mẹ nó, ông về sau là cảnh sát rồi, Đinh Đại Khuê nếu dám chọc ông, ông liền đem người bắt lại, ông lại còn muốn mỗi ngày xem vợ của ngươi tắm rửa, mẹ kiếp, hóa ra ông vẫn còn có phúc đấy.

– Làm sao có thể cho hắn đi làm cảnh sát ?

Khấu Đại Bằng hỏi với người phụ nữ cảnh sát.

– Như thế này, chỉ cần sử dụng tốt hắn, đó là một thanh lợi kiếm, hơn nữa chúng ta lại không thể gϊếŧ người diệt khẩu, chỉ có giữ hắn lại bên người, hắn mới có thể im lặng, anh cho hắn một khoản tiền, hắn nếm được ngon ngọt, cứ hai, ba ngày đến đòi tiền thì làm sao bây giờ.

Người phụ nữ cảnh sát thở dài nói.

– Em nói cũng đúng, chính là đem tên nhóc này tới đội liên phòng, vậy coi như mỗi ngày tại nhà em, lão Mậu là ở trong tầm tay rồi, nhưng vạn nhất ngày nào đó , hắn lỡ miệng nói, đó không phải là càng tệ hơn sao?

– Vậy anh có biện pháp gì tốt, anh nói ra một chút coi..

Cô bực bội liếc nhìn Khấu Đại Bằng.

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, Đinh Nhị Cẩu xỏ vào bộ quần áo tốt nhất của mình lên đường, khi trong thôn sương mù vẫn còn nhàn nhạt , hắn đứng ở trên đỉnh núi, nhìn lại thôn mình, Đinh Nhị Cẩu la to:

– Bang Tử Dục, ông thề còn có thể rồi trở sẽ về đấy, ông muốn cuộc sống của ông sẽ trên hơn tất cả mọi người !!! Mẹ mày Đinh Đại Khuê chờ ông đấy.

Sáng sớm rất yên tĩnh, có mấy người già thức dậy tương đối sớm, văng vẳng nghe thấy những lời này, mãi đến khi quanh quẩn văng vẳng tiếng nói biến mất trong mờ mịt núi lớn, đây là kết quả suy nghĩ cả đêm của Đinh Nhị Cẩu, hắn nghĩ lại, ông trời cho hắn một cái cơ hội tốt, hắn sẽ tận dụng cơ hội tốt này, hắn muốn trở nên nổi bật, điều này là không thể nghi ngờ là ước mơ của hắn.

Ngày hôm qua mình cứu người đàn ông kia, thật sự là chủ tịch xã, sáng sớm Khấu Đại Bằng áo mũ chỉnh tề, tư thế lãnh đạo xuất hiện ở trong phòng làm việc, ngay cửa phòng làm việc chính là Đinh Nhị Cẩu đang đứng sợ sệt chờ đợi.

– Chú Đại Bằng, chào buổi sáng.

Đinh Nhị Cẩu đứng nghiêm một cái, chào theo kiểu nhà binh, kỳ thật cảnh sát cũng là như vậy chào đấy, từ giờ trở đi, hắn đã tự nghỉ mình đang làm cảnh sát.

– Cậu là…?

– Cháu là Đinh Trường Sinh, còn gọi là Đinh Nhị Cẩu…

Đinh Nhị Cẩu trong lòng thầm mắng một câu, nếu không nhờ tôi cứu, ông giờ này có thể đứng ở chỗ này, còn làm bộ như không biết.

Khấu Đại Bằng trong lòng buồn nôn, hận không gϊếŧ được hắn, nhưng không có biện pháp, Điền Ngạc Như nói rất đúng, vì chuyện này gϊếŧ người thật sự là không đáng, chỉ cần đem hắn nắm ở trong tay, có thời gian thu thập hắn. Điền Ngạc Như chính là nữ cảnh sát tối hôm qua.

– À…à.., Nhị Cẩu hả, vào đi..

Đinh Nhị Cẩu đi theo sau Khấu Đại Bằng, khi vào phòng, ông lập tức gọi điện thoại cho trưởng đồn cảnh sát Hoắc Lữ Mậu, sau đó nhìn Đinh Nhị Cẩu, chỉ chốc lát, Đinh Nhị Cẩu bị hắn nhìn chằm chằm trong lòng run sợ, hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đây là cái uy của người làm lãnh đạo.

– Đinh Nhị Cẩu, cậu nhớ kỹ, đem miệng đóng chặt, nếu để cho tôi biết cậu nói hươu nói vượn, cẩn thận mạng chó của cậu.

– Chú Đại Bằng, chú yên tâm, miệng này là chặt nhất rồi, bảo đảm sẽ không nói ra, nhưng là nếu người khác lỡ có biết, chú cũng không nên trách cháu nha..

Đinh Nhị Cẩu cợt nhả nói.

– Nếu cậu không nói, sẽ không có ai biết .

Khấu Đại Bằng tức giận nói, thì phía sau tiến đến một người mặc cảnh phục bước vào.

– Chủ tịch, ông tìm tôi? Ơ…, Nhị Cẩu, cậu tại sao lại ở chỗ này?-

Người mặc cảnh phục, thấy kỳ quái nên hỏi.

– Các người quen nhau?

Khấu Đại Bằng hỏi, trong lòng không khỏi bắt đầu thấp thỏm không yên.

– Chủ tịch, tên này ở thôn Bàng Tử Dục là một tên du thủ du thực, cả ngày đi ăn trộm vặt đấy, đã bị bắt mấy lần rồi….

– Tốt lắm, đồn trường, chuyện quá khứ thì không cần nói lại, tôi hôm nay gọi ông đến, chính là vì chuyện của hắn.

Đinh Nhị Cẩu làm việc xấu ở trong thôn, khiến cho Khấu Đại Bằng có chút đỏ mặt.