Chương 27: Vợ ông thuộc về tôi

Đinh Nhị Cẩu nhìn thẳng bài Vương Lão Hổ không chớp mắt, theo tính toán, bài của Đinh Nhị Cẩu tuyệt đối là thắng bài Vương Lão Hổ, nhưng ai cũng có lúc ngủ gật, cho nên hắn không dám đắc ý vênh váo, vì muốn phòng ngừa Vương Lão Hổ già đời cơ bạc có thể chơi bẩn.

– Vương Lão Hổ, anh lật bài trước đi, còn nếu sợ không dám, tôi sẽ lật cho anh xem.

Đinh Nhị Cẩu kích tướng nói, Vương Lão Hổ bài sớm đã xem xong để trên bàn, nhưng vẫn để một ngón tay trên lá bài, vì thế Đinh Nhị Cẩu muốn làm cho Vương Lão Hổ lật bài ra trước.

– Được rồi, tôi để cho cậu xem trước, coi cậu còn nhảy nhót được bao lâu!

Vương Lão Hổ có cảm giác thật không ổn, mí mắt không ngừng nháy, điều đó khiến cho hắn mất đi kiên nhẫn, cho nên đưa tay đem bài của mình lật ra.

– Một lá mười, một lá Q, anh Hổ được hai mươi điểm.

Trần Tiêu Tử nói, lúc này trong lòng Tiêu Tử cũng khẩn trương đến phát run, tuy rằng chơi bài mười mấy năm rồi, nhưng đánh một ván lớn như thế này là lần đầu hắn thấy, cho nên tuy rằng không phải là bản thân mình chơi, nhưng trong lòng kích động vẫn không tránh khỏi.

– Chậm đã, anh Hổ đưa bài ra chính giữa bàn đi, miễn cho xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tờ giấy biên nhận đánh cược kia đâu rồi, tất cả đều đặt ở chính giữa cái bàn, sau đó ai cũng không được nhúc nhích, nếu tôi thắng, những thứ này đều là của tôi.

Đinh Nhị Cẩu bắt đầu dương dương đắc ý.

– Nhanh chút lật bài đi, cứ nói dông dài hoài.

Vương Lão Hổ bắt đầu ngồi không yên, trong lòng hắn ẩn ẩn cảm giác có chỗ nào không thích hợp, nhưng nói không nên lời, vì thế nóng nảy quát.

– Được, đây là bài của tôi, mọi người nhìn cho kỹ.

Đinh Nhị Cẩu lập tức đem bài lật lên.

– A, không có khả năng, một lá K, một lá Ách, hai mươi mốt điểm, này… này, Đinh Nhị Cẩu thắng-

Lưu Ma Tử thấp giọng nói.

– Ưm… có chuyện gì ở đây, Tiêu Tử, mày chia bài như sao vậy?

Vương Lão Hổ trước mắt tối sầm, hai tay muốn từ trên bàn cướp về chứng từ, nhưng đã bị Đinh Nhị Cẩu nhanh hơn một bước, tất cả tiền và tờ giấy chứng từ đã về tay Đinh Nhị Cẩu.

– Chịu không nổi ông, có chơi có chịu, Vương Lão Hổ, ông không được đổi ý nha.

– Đổi ý, ông thích đổi ý đó, mày là thằng nhóc lông chưa có mọc dài, liền dám chơi bài gian lận với ông!!! Buông tay ra, trong tay có tất cả cái gì đều phải bỏ ra, nói cách khác, mày đừng nghĩ ra khỏi cái cửa nhà này!

– -Ha ha, gian lận với ông, chia bài là bạn bè của ông, tôi như thế nào chơi gian với ông được? Chẳng lẽ bọn họ cùng tôi thông đồng à, thật sự là buồn cười, ha..ha, vợ của ông dáng dấp cũng không tệ lắm, đáng tiếc, về sau ông hãy xem, tôi chăm sóc vợ ông như thế nào! Tôi sẽ để cho cô ấy ăn ngon, mặc đẹp! Ông yên tâm đi, à, đúng rồi, còn căn nhà này nữa, ông đi nhanh cút ra ngoài cho tôi, nếu không, tôi nhờ đồng sự của tôi ở đồn cảnh sát đến dọn dẹp sạch!

Đinh Nhị Cẩu chém đinh chặt sắc nói.

– Ha ha, tao cũng không tin, tao Vương Lão Hổ không trừng trị được mày!

Vương Lão Hổ nói xong, chụp cái băng ghế định đập vào đầu Đinh Nhị Cẩu.

– Mày nói trừng trị ai đó, lá gan không nhỏ à.

Từ ngoài, một người vạm vỡ to con, đẩy cửa bước vào, đó là tài xế Đỗ Sơn Khôi của Khấu Đại Bằng, , Sơn Khôi lái xe chở Đinh Nhị Cẩu đến Lô Gia Lĩnh, đã bị Đinh Nhị Cẩu gọi ở lại giúp hắn, Đinh Nhị Cẩu đã từng hỏi qua Khấu Đại Bàng về người lái xe này, Đỗ Sơn Khôi đúng là tài xế, nhưng người này đã từng đi lính đặc công, bình thường vài người không đánh lại hắn, cho nên Đinh Nhị Cẩu kéo hắn đến làm hộ vệ, đề phòng đến lúc bất trắc có người bảo vệ.

– Mày là ai, bớt lo chuyện người, nếucó liên quan, tao đánh luôn!

Vương Lão Hổ quát.

– Ha ha, Vương Lão Hổ, ông thật sự là mắt chó mù rồi, đây là bảo vệ của chủ tịch xã, Khấu Đại Bằng là chú tôi, ông nghỉ lại đi, đương nhiên anh ta phải bảo vệ bênh vực tôi chứ! Anh Sơn Khôi, nhổ lông con cọp này giùm tôi, thằng này thua cuộc lại không nhận.

Đinh Nhị Cẩu nói xong, chạy trốn sau lưng Đỗ Sơn Khôi.

– Tránh ra, nếu không tao đánh luôn cả mày.

Nhảy lên trước mặt Đỗ Sơn Khôi, Vương Lão Hổ tức giận, trong lúc này, hai người bạn của Lão Hổ là Trần Tiêu Tử với Lưu Ma Tử đã trốn mất dạng từ lâu.

– Ra đây, thử xem!

Đỗ Sơn Khôi vẫn đứng không nhúc nhích nói.

Vương Lão Hổ so với Đỗ Sơn Khôi không cùng một đẳng cấp, nhoáng cái, Vương Lão Hổ đã bị Đỗ Sơn Khôi quật ngã ở trên mặt đất, một bàn tay bị bẻ gập qua sau lưng, khuôn mặt vô cùng thống khổ, đau đớn.

– Cảnh sát Đinh, cứu tôi….

Vương Lão Hổ khản giọng cầu xin.

– Vương Lão Hổ, ông tính gian kế quá tệ, coi như là đối phó với tôi cũng được, nhưng lại còn muốn đi đến sau nhà của Lý Kiến Thiết châm lửa, ông thật là chán sống rồi!

– A, cậu cũng biết, ai nói cho cậu biết?

– Ai nói ông không cần phải để ý đến, hôm nay ông có nhận thua hay không?

– Nhận, tôi nhận thua, giờ cậu muốn tôi phải làm gì?

– Cũng không có gì đặc biệt, ngày mai đi với Lý Phượng Ny làm giấy ly hôn, nếu ông không đi, cũng tốt, để tôi xem ông có còn mặt mũi đứng ở thôn Lô Gia Lĩnh, nội chuyện đánh bạc thua cả vợ mình….

– Tôi đi, tôi đi, có phải Trần Tiêu Tử nói cho ngươi biết chuyện đốt nhà?

Vương Lão Hổ hỏi.

– Vương Lão Hổ, ông có cảm thấy hỏi câu này tôi sẽ trả lời cho ông à? Trong lòng ông là rõ ràng nhất ông muốn làm gì mà!

Đinh Nhị Cẩu lập lờ nước đôi nói.

– Anh Sơn Khôi, buông hắn ra, chúng ta đi, Vương Lão Hổ, tôi hy vọng ông nhớ kỹ chuyện ngày hôm nay, lần sau lại ở sau lưng tính kế giở trò, tôi nhất định gϊếŧ chết ông.

Đinh Nhị Cẩu lời nói lạnh lùng sắc lẹm, ngay cả Đỗ Sơn Khôi là bộ đội đã từng gϊếŧ người cũng cảm thấy hơi ớn lạnh.

– Tôi biết, tôi biết, tôi cũng không dám nữa, ngày mai tôi sẽ đi làm giấy tờ ly hôn!