Chương 23: Vợ của chủ tịch xã

Đinh Nhị Cẩu trợn tròn hai mắt nhìn, hắn không nghĩ ra vì sao Điền Ngạc Như lại chọn hắn, hắn thấy Điền Ngạc Như tuy rằng đã nɠɵạı ŧìиɧ qua với Khấu Đại Bàng nhưng chuyện cũng đã qua rồi, cô đang có một công việc tốt, hơn nữa người chồng cô cũng không tệ, thật sự là không nghĩ ra là vì sao.

Bà nội nó! Coi như xong rồi, mình xem như bị cột vào trên giường với đàn bà này, chuyện này làm sao cho ổn thỏa đây, ngẫm lại Hoắc Lữ Mậu bên hông thường xuyên có khẩu súng, Đinh Nhị Cẩu không khỏi rùng mình.

Trước khi tan sở, hắn đi lên thị trấn, ở đây duy nhất có một nhà tiệm bán vàng bạc , hắn ghé vào mua một sợi dây chuyền, mất hơn bốn ngàn đồng, hắn chưa có nghĩ tới một trăm vạn đồng nên sử dụng như như thế nào cho hiệu quả đây, nhưng hiện tại điều hắn biết, chút đầu tư này là hợp lý đấy, cho nên mua biếu vợ của Khấu Đại Bằng sợi dây chuyền, hắn một chút cũng không xót tiền, tốn ra số tiền này, sẽ có một ngày có thể ở trên người Khấu Đại Bằng hắn sẽ thu lợi lại được gấp mười, gấp trăm lần hơn thế.

– Chú , chú là chủ tịch xã, sao lại có căn nhà như thế này ở đây?

Sau khi tan tầm, Đinh Nhị Cẩu cùng Khấu Đại Bằng trở về nhà ông ta, nhưng sau khi xuống xe, vừa thấy chỗ ở Khấu Đại Bằng, thật là có điểm không tương xứng với chức vụ của một chủ tịch xã, căn nhà quá bình thường, khoãng sân nhỏ, nhà ngói ba gian, bên trong hầu như không có bất kỳ trang hoàng gì, rất là mộc mạc.

– Đây là nhà mướn, nhà của chú ở trến thị trấn.

Khấu Đại Bằng nói.

– Đã trở về rồi à, chuẩn bị mau một chút, rồi ăn cơm.

Phía sau nhà bếp bước ra một người phụ nữ, vừa nhìn thấy cô, Đinh Nhị Cẩu không khỏi muốn mắng Khấu Đại Bằng, vì sao ở bên ngoài lại tìm người đàn bà khác.

Khi bóng dáng của người phụ nữ xuất hiện, nhìn qua tầm ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, sắc mặt xinh đẹp trắng nõn nà với làn da trơn nhẵn, nhìn qua phong thái biết ngay là một phụ nữ đàng hoàng, cô trên thân mặc cái áo dày màu hồng bó sát, dưới thân một là cái váy màu đen, đôi chân tuy mang dép lê cũng không che giấu được dáng người cao cao, trước ngực bầu vυ" vun đầy ra hết mức, sức quyến rủ của người đàn bà thành thục hiện ra hết không bỏ sót nơi nào trên cơ thể, Đinh Nhị Cẩu vừa thấy cô, trong lòng hắn liền run lên.

Mẹ kiếp! Người phụ nữ này so với Điền Ngạc Như còn muốn hấp dẫn hơn, không biết vì sao Khấu Đại Bằng ở trong nhà, có người đàn bà xinh đẹp như vậy lại không cần, còn phải ra bên ngoài léng phéng với Điền Ngạc Như.

Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ thật sự là cơm nhà không ngon bằng ăn phở bên ngoài sao!

– Đây là thím của cháu phải không? Cháu chào thím.

Đinh Nhị Cẩu phải đè nén ánh mắt mình lại, lễ độ bước đến chào hỏi.

– Thím? Anh Đại Bằng, đây là có chuyện gì, cậu ta là…..

– Hinh Nhã, đây là Đinh Nhị Cẩu, hắn là cháu họ của anh, ở thông Bàng Tử Dục đấy, trước kia không biết, gần đây mới liên lạc với gia đình hắn, hôm nay anh gọi lại nhà cùng chúng ta ăn cơm cho biết mặt.

Khấu Đại Bằng giải thích.

– Hả… vậy sao, mau vào nhà đi.

Triệu Hinh Nhã gật gật đầu, miêng cưới lộ ra hàm răng trắng đều, trông rất đẹp mắt.

– Thím, cháu lần đầu tiên tới đây, cũng không biết biếu thím cái gì, đây là một sợi dây chuyền, cháu tặng cho thím.

– Ưm…. nhóc lấy tiền ở đâu, có phải hay không lại đi trộm?

Khấu Đại Bằng kinh ngạc, ông lại nghĩ đến có thể không phải là Đinh Nhị Cẩu trộm được, mà là Đinh Nhị Cẩu cầm chính năm ngàn đồng tiền của mình đưa cho hắn, lấy mua.

– Sao cháu có thể làm như vậy được nữa! Chú! Đây là khoản tiền cháu dành dụm được tự mua lấy, ngày hôm nay tỏ lòng hiếu kính, cháu mang biểu thím đấy.

Nói xong Đinh Nhị Cẩu xuất ra sợi dây chuyền đưa cho Khấu Đại Bàng xem.

– Chú! Chú xem thử thím mang vào có hợp không?

Khấu Đại Bằng thầm khen tên nhóc này biết làm người, vì thế cầm lấy sợi dây chuyền mang vào cổ cho Triệu Hinh Nhã.

– Đại Bằng, em xem ra không thích hợp lắm, Nhị Cẩu mới công tác có mấy ngày, mua sợi giây chuyền này cũng nhiều tiền đó, em không thể nhận được.

Triệu Hinh Nhã xem ra có ý từ chối.

– Hắn biếu em cứ lấy đi, Nhị Cẩu không là người ngoài mà em ngại.

Nghe thế Triệu Hinh Nhã đành phải ngượng ngùng đeo sợi dây chuyền vào ở trên cổ, dưới ánh đèn trong phòng, sợi dây chuyền chiếu lấp lánh, trông rất đẹp mắt.

– Cám ơn cháu, hai người ngồi đi, để thím vào làm cơm.

Dứt lời xong, Triệu Hinh Nhã vội vàng đi xuống bếp.

– Này nhóc, có phải là lấy tiền của chú đi mua sợi dây chuyền?

– Tiền của chú? Tiền gì? Chú, cháu lấy tiền của chú khi nào?

Đinh Nhị Cẩu cười hì hì nói, thấy hắn như thế, càng thêm khiến cho Khấu Đại Bằng nhận định tiến này là của mình hắn lấy mua, bất quá cũng tốt, cuối cùng là tiền về lại nhà mình, vì thế ông cười, giơ tay lên tát nhẹ vào mặt Đinh Nhị Cẩu.

– Thằng nhóc, cháu rất giảo hoạt!

– Ha ha, đều là do chú dạy bảo tốt.

– Hừ, bất quá, chuyện gian da^ʍ của lão Điền phải suy nghĩ thật kỹ một chút, bình thường chuyện như vậy mà phát ra, chắc chắn đối tương đầu tiên lão Điền hoài nghi chính là chú, bởi vì chỉ cần Điền Gia Lượng bị rớt đài, chú là người duy nhất có lợi ích, có điểm khó làm chứ không dễ.

Khấu Đại Bằng vừa lấy tay nhổ cọng lông mũi, vừa nói.

– Việc này chú cứ giao cho cháu, nếu có chuyện xảy ra cũng không quan hệ gì đến chú, nhưng, chuyện này nếu thành công, cháu chỉ có một yêu cầu.

– Yêu cầu gì, sự việc còn chưa có làm mà bắt đầu nói điều kiện.

Khấu Đại Bằng không vui nhìn Đinh Nhị Cẩu nói.

– Cháu không muốn làm cảnh sát nữa, mà cháu muốn vào trong ủy ban hành chính làm, cháu sẽ đi theo chú, có được không?

– Cháu chỉ là tên nhóc, một cái bằng cấp đều không có, đi theo chú, cháu có thể làm được gì?

– Cháu cái gì cũng có thể làm, về phần bằng cấp, đó cũng không phải là chuyện khó, cháu đi lên tỉnh thành mua cái chứng chỉ là xong rồi, cháu biết chúng ta trong huyện thành cũng có rất nhiều người mua bằng cấp vậy.

– Ha ha, thằng nhóc có phải cháu điên rồi hay không vậy, việc này đùa giỡn được sao?

Khấu Đại Bằng cảm thấy thằng này này đúng là một nhân tài, can đảm biết tính toán, bất quá khó khăn chính là hắn không có bằng cấp, còn có thêm một điều là còn quá trẻ, trong lòng ông cũng có chút sầu lo.

– Cha mẹ, con đã về.

Ngoài sân một giọng bé gái lanh lãnh vang vọng vào.