Chương 532

CHƯƠNG 532: BIẾN CỐ

Sau đó lập tức áp sát Trần Dật Thần !

Sắc mặt Trần Dật Thần biến đổi, từ kình khí không ngừng tản ra từ trên người sáu người này mà đoán, cả sáu người vậy mà đều là Ám Kình trung kỳ !

Dùng sáu Ám Kình trung kỳ, chỉ để gϊếŧ mình, ra tay cũng thoáng thật đấy.

“Chú Vương, bảo vệ tốt chính mình nhé.”

Trần Dật Thần đầu cũng không ngoảnh lại trầm giọng nói, lúc này, anh đã có thể rõ ràng cảm nhận được, độc tính bắt đầu lan ra trong cơ thể, một khi độc tính lan ra hết, hậu quả chính là kình khí sẽ ngưng trệ.

Vốn dĩ thực lực của anh ở mức Hóa Kình sơ kỳ, nhưng mà lúc này, đến một nửa anh cũng không thể phát huy nổi.

Thực lực như thế này, muốn đối phó với sáu Ám Kình trung kỳ là cực kỳ khó khăn.

Vì thế, anh không có cách nào lo lắng cho Vương Hoằng Nghị.

“Dật Thần, cháu không cần quan tâm tới chú, mau chạy đi !” Vương Hoằng Nghị lớn tiếng hô.

Chạy sao?

Trần Dật Thần ở trong lòng lắc đầu, anh vốn dĩ không hề nghĩ đến chuyện chạy trốn, sáu người kia đã chặn đứng lối ra rồi, anh có muốn chạy cũng không có đường nào mà chạy.

Hơn nữa, cho dù anh có thể chạy ra được, thì anh cũng không thể làm như thế.

Mấy người Vương Hoằng Nghị, Bành Diễm Phương vẫn còn đang ở đây, nếu như anh chạy mất, mấy người họ nhất định sẽ bị đám người mặc đồ đen này gϊếŧ người diệt khẩu.

Vừa nghĩ như thế, Trần Dật Thần liền vung nắm đấm về phía trước.

Kình khí đáng sợ bùng nổ bên trong gian phòng bao bé nhỏ, tường bị chấn động đến vỡ ra từng mảng.

Mấy người kia ra tay rất tàn độc, hận không thể dùng một chiêu tiễn Trần Dật Thần xuống địa ngục luôn.

Trường kiếm của người mặc đồ đen cầm đầu đâm tới.

Trần Dật Thần tránh không kịp, chỉ có thể dùng hai cánh tay chặn lại.

“Xoẹt———” một tiếng.

Cánh tay Trần Dật Thần bị đâm rách, máu tươi từng giọt từng giọt trào ra.

Càng đáng chết hơn là, độc tính bên trong cơ thể bắt đầu tăng lên gất đôi.

Tay chân của anh đều bắt đầu trở nên không còn sức lực.

“Còn tưởng mày khó giải quyết thế nào, ai mà ngờ đến một kích cũng không chịu nổi thế này chứ.”

Thấy mình có thể dễ dàng tạo thành thương tích cho Trần Dật Thần như thế, người mặc đồ đen cầm đầu nhất thời có chút đắc ý.

“Bọn chúng là người nước H hả?”

Lúc này Trần Dật Thần có chút kinh ngạc, vốn dĩ anh cho rằng mấy người này là do thương hội Thiên Thủy phái tới, nhưng mà cái người mặc đồ đen kia vừa mở miệng, anh lại có chút không xác định được.

Từ giọng nói của người mặc đồ đen kia, anh nghe ra được nồng đậm khẩu âm của người nước H!

Người kia chắc chắn là người sinh ra và lớn lên ở nước H.

“Bây giờ nói cái này có ý nghĩa gì sao? Mày đã chắc chắn phải chết rồi mà.”

Người mặc đồ đen cầm đầu cười lạnh một tiếng, không chút giấu giếm sát ý của mình với Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần cười khổ một tiếng: “Dù sao cũng phải để tao chết cho rõ ràng một chút chứ.”

“Muốn chết thật rõ ràng ấy hả?’

“Được thôi, để tao cho mày biết, mấy người bọn tao đều là người nước H !” Người mặc đồ đen dùng giọng điệu bố thí nói.

“Vì sao bọn mày lại muốn gϊếŧ tao?” Đột nhiên Trần Dật Thần hỏi.

“Vì sao à?” Người mặc đồ đen cười mỉa một tiếng: “Nhóc con, mày cũng lắm câu hỏi thật đấy, đừng tưởng rằng tao không nhìn ra mày đang kéo dài thời gian nhé.”

Sắc mặt Trần Dật Thần hơi biến đổi, cái người mặc đồ đen này so với anh tưởng tượng thì thông minh hơn một chút, vậy mà lại nhìn ra được là anh đang kéo dài thời gian.

“Nếu đã nhìn ra được là tao đang kéo dài thời gian, thì sao bọn mày vẫn còn chưa ra tay?” Trần Dật Thần trầm giọng hỏi.

“Ha ha ha, vì sao còn chưa ra tay ấy hả?”

“Bởi vì bọn tao cũng đang muốn kéo dài thời gian.”

“Có phải bây giờ mày đang cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều không có lấy một chút sức lực nào không.”

Người mặc đồ đen đeo mặt nạ quỷ bật cười ha ha, giọng điệu tràn đầy đắc ý.

Sắc mặt Trần Dật Thần một lần nữa thay đổi, quả thật, tốc độ lan tràn độc tính trong cơ thể lúc này càng nhanh hơn một chút.

Vốn dĩ anh còn định lợi dụng thời gian kéo dài ra được này để loại bỏ độc tính trong cơ thể, nhưng mà không ngờ, loại độc này, tựa như là khắc tinh của kình khí vậy, chỉ cần gặp phải, lập tức sẽ bị dung hòa.

“Được rồi, tiễn hắn ta lên đường đi thôi.”

Người mặc đồ đen phất phất tay, giọng điệu có chút tẻ nhạt vô vị, dường như đã không còn hứng thú trêu đùa Trần Dật Thần nữa rồi.

Hắn ta vừa nói dứt câu, hai người mặc đồ đen phía sau đã nở nụ cười giễu cợt tiến về phía Trần Dật Thần.

Trong mắt hai người mặc đồ đen kia, Trần Dật Thần lúc này chẳng khác gì con dê béo chờ bị làm thịt.

Thậm chí có thể nói, Trần Dật Thần còn chẳng bằng con dê chờ bị làm thịt ấy chứ, bởi vì con dê lúc sắp chết, vẫn còn phản kháng được đôi chút, mà Trần Dật Thần trúng phải Mê Hồn Hương liều lượng gấp ba, bây giờ đến một ngón tay cũng không thể nhúc nhích.

Hai người kia đi đến trước mặt Trần Dật Thần vung kiếm chém xuống.

Lúc này, Trần Dật Thần đột nhiên thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài này truyền vào trong tai hai người kia, nhất thời khiến bọn họ sinh ra lòng cảnh giác khó nói thành lời, vô thức tăng nhanh hơn tốc độ vung kiếm.

“Bịch !”

“Bịch !”

Đáp lại hai người kia, là hai cứ đấm cực kỳ hung mãnh.

Giây tiếp theo, l*иg ngực hai người kia xẹp xuống, lần lượt phun ra máu cả người bay ra xa, đập vào vách tường phòng bao, lực va chạm cực mạnh khiến vách tường phòng bao nứt thành hai vết nứt giống như mạng nhện.

“Shhhh !”

Bốn người mặc đồ đen còn lại đồng loạt hít một hơi khí lạnh, trong mắt lần đầu tiên để lộ ra vẻ kinh sợ.

“Mày không bị trúng độc à?” Người mặc đồ đen cầm đầu mở to mắt nhìn về phía Trần Dật Thần, trong mắt đều là vẻ không thể tin nổi.

Trần Dật Thần cười lạnh không nói, độc, anh đương nhiên có trúng !

Nhưng mà cảnh giới của anh đã đạt đến Hóa Kình sơ kỳ rồi !

Chứ không phải Ám Kình hậu kỳ như mấy người kia tưởng !

Loại độc mấy người kia dùng tuy đúng là mạnh thật, nhưng mà còn lâu mới có thể khiến một võ giả Hóa Kình như anh mất đi sức chống cự !

Về bộ dạng yếu đuối lúc trước, đương nhiên là do anh giả vở rồi, giả vờ cho mấy người kia xem, anh muốn biết rốt cuộc bọn họ là do ai phái tới.

Có điều khiến anh không ngờ đến là, mấy người kia lại rất kín miệng, cho dù đã đến bước chuẩn bị gϊếŧ anh rồi, mà mấy người bọn họ vẫn không để lộ ra chút xíu tin tức có ích nào.

Nhưng mà anh cũng không phải không thu hoạch được chút gì, hai người trước đó bị anh dùng hai đấm đánh bay chính là thứ anh thu hoạch được.

Nếu như anh không vờ bày ra bộ dạng yếu đuối, thì hai người đó chắc chắn đã không nghênh ngang khệnh khạng đi dến trước mặt anh, phơi bày hết điểm yếu ra cho anh như thế rồi.

“Mau cùng xông lên, nhanh chóng kết liễu hắn ta đi !”

Trong mắt người mặc đồ đen hơi lộ ra vẻ kinh ngạc khó tin, tình huống lúc này đã hoàn toàn vượt khỏi tầm khống chế của hắn ta rồi.

Nếu còn không mau giải quyết Trần Dật Thần đi, thì sự tình nhất định sẽ xuất hiện biến cố.

Người mặc đồ đen kia vừa nói dứt câu, bốn người đã đồng loạt bao vây lấy anh.

Trần Dật Thần tiến lên một bước, kình khí điên cuồng di chuyển trong cơ thể.

Hai nắm đấm của anh vung ra như đại bác, đánh thành một đoàn với bốn người kia.

Dưới sự ảnh hưởng của độc tính, thực lực Hóa Kình sơ kỳ của Trần Dật Thần dĩ nhiên không thể phát huy hết toàn bộ được.

Thực lực của Trần Dật Thần lúc này, khó khăn lắm cũng chỉ có thể đạt đến Ám Kình hậu kỳ thôi.

Ám kình hậu kỳ, muốn đối phó với bốn Ám Kình trung kỳ, vẫn khá là tốn sức.

Có điều, cũng chỉ là tốt sức một chút mà thôi.

Rất nhanh, Trần Dật Thần đã chiếm được thế thượng phong.

Bốn người mặc đồ đen đều bị Trần Dật Thần đánh cho không ngừng ho ra máu.

Lúc này, một người mặc đồ đen trong số đó đột nhiên xông tới chỗ Vương Hoằng Nghị, có vẻ muốn dùng Vương Hoằng Nghị để uy hϊếp Trần Dật Thần.

“Muốn chết !”

Sắc mặt Trần Dật Thần lạnh xuống, tiến lên trước một bước, muốn xông tới cứu.

Nhưng mà ba người mặc đồ đen còn lại đã bao vây xung quanh.

“Mày…… Mày muốn làm gì ?!”

Thấy người mặc đồ đen kia xông tới, Vương Hoằng Nghị có chút sợ hãi lùi về sau hai bước.

Kế đó, ông ta cầm bình rượu trên bàn lên, ném về phía người mặc đồ đen kia.

“Choang”

Chai rượu lập tức vỡ tan, nhưng vẫn chưa thể tạo thành chút ngăn trở nào với người mặc đồ đen.

Hắn ta một phát túm lấy cổ áo của Vương Hoằng Nghị, sau đó nắm lấy cổ Vương Hoằng Nghị, xách Vương Hoằng Nghị lên như xách một con gà.

Đồng thời nở nụ cười giễu cợt nhìn về phía Trần Dật Thần: “Dừng tay ! Còn dám nhúc nhích nữa thì lão ta sẽ chết đấy !”