Chương 15: Tiểu ca ca nhà bên, có chút ngoan (15)

Editor: Nha Đam (Đã Beta)

Phong Thiển xem xét Kỷ Miên, lại nhìn nhìn chiếc ô.

Hẳn là sẽ phải chen chúc đi.

Ta có thể tự mình đi sao?

Hệ thống: "......" Hắn là mảnh nhỏ a! Là mảnh nhỏ linh hồn của Mộ Diễn điện hạ a!

Ký chủ ngươi sao lại có thể đối xử với hắn như vậy.

Mảnh nhỏ thật đáng thương.

Biết rõ ký chủ nhà nó tính nết quy củ, không thể không thay đổi cái cách nói: "Ký chủ, ngươi cùng mảnh nhỏ nói đi cùng nhau đi, mảnh nhỏ có thể giúp ngươi bung dù. Nếu không, ngươi phải tự mình bung dù."

Phong Thiển cân nhắc một chút, "Kia có thể để hắn giúp ta sao? Như vậy không phải càng nhẹ nhàng."

Hệ thống: "!"

Quá phận a ký chủ.

Kỷ Miên xem cô chậm chạp không có đáp lại, không biết vì sao, trong lòng có chút mất mát.

Thiếu niên rũ xuống mi mắt, trường kiều lông mi vũ ở thiếu niên trên mặt đầu hạ một mảnh phác họa.

Trong phòng học có chút tối tăm, thiếu niên cao dài thân hình giờ phút này vô cớ có vẻ có chút cô đơn.

Phong Thiển đột nhiên đứng lên, một tay xách theo cặp sách.

Cô đột nhiên ngửa đầu để sát vào thiếu niên.

Hai người giờ phút này cách nhau thật sự gần, gần gũi có thể thấy rõ lẫn nhau trên làn da có thật nhỏ lông tơ.

Hơi thở của cô phun lên người hắn, ôn ôn nhuyễn nhuyễn, mang theo một chút hương kẹo ngọt ngào.

Kỷ Miên cứng đờ, một vệt hồng lặng lẽ bò lên cánh tai.

Hắn nhìn đến cô gần trong gang tấc, có chút kinh ngạc, trong lúc nhất thời đã quên nên nói cái gì.

Vốn là tối tăm không gian, giờ phút này giống như độ ấm chợt kéo lên.

Phong Thiển chớp chớp mắt, cô nghi hoặc: "Cậu đang ngẩn người nghĩ gì?"

"A?" Thiếu niên cúi đầu, kinh hoảng thất thố mà lui về phía sau một bước, hắn thanh âm thấp thấp nói: "Không...... Không có gì."

Phong Thiển liếc mắt nhìn hắn, đem ô ném tới trong tay Kỷ Miên.

"Đi thôi, cùng nhau."

Cô đem cặp sách treo ở ngực, đi trước ra phòng học.

Kỷ Miên tiếp được ô, rũ mắt nhìn nhìn.

Thiếu niên lẳng lặng mà tại chỗ đứng đó một lúc lâu, hắn thong thả nâng lên tay trắng nõn thon dài.

Hắc bạch phân minh con ngươi giờ phút này có vài phần ngốc ý.

Thiếu niên duỗi tay, chậm rãi che lại ngực, trong l*иg ngực trái tim bùm bùm nhảy, lập tức tiết tấu rối loạn.

Kỷ Miên có chút mê mang.

Tim, đập thật nhanh.

Thật lâu sau, khóe miệng thiếu niên hơi hơi giơ lên, hắn nhấc chân đuổi kịp cô.

Phong Thiển đã sớm đi xuống lầu, cô đang đứng ở dưới tầng, tay nhỏ trắng nõn với vào màn mưa.

Nghiêng nghiêng đầu.

Trời mưa còn rất lớn.

Nghĩ đến không cần quét tước sân thể dục, Phong Thiển lúc này tâm tình phá lệ tốt.

Cô như thế nào có thể quét tước sân thể dục đâu?

Con gái phải được sủng ái.

Như thế nào có thể mệt?

Kỷ Miên đi đến bên người Phong Thiển, yên lặng căng ô ra che.

Ô xác thật có chút nhỏ, nếu muốn hoàn toàn che khuất hai người, hiển nhiên có chút gượng ép.

Hai người dựa vào rất gần, nhưng là Kỷ Miên vẫn thân sĩ mà khống chế được không chạm Phong Thiển.

Hắn tận lực đem ô hướng bên kia Phong Thiển dựa.

Phong Thiển quay đầu nhìn về phía thiếu niên, bên vai trái của thiếu niên không thể tránh né mà bị ngấm nước mưa.

Phong Thiển nhíu nhíu mày.

Cảm thấy được tầm mắt của Phong Thiển, Kỷ Miên hơi hơi mỉm cười.

"Tớ là nam sinh, ngấm một chút mưa không sao."

"Tới gần chút nữa."

Phong Thiển duỗi tay kéo cánh tay Kỷ Miên, hai người thật sự gần.

Phong Thiển không có cảm giác gì, mà Kỷ Miên lại cảm thấy vừa mới ở phòng học cảm giác lại xuất hiện lên.

Cô dựa gần chính mình, xa xa nhìn lại, giống như là đôi tình lữ dựa sát vào nhau đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt.

Kỷ Miên cảm giác gương mặt của mình nóng lên, hạt mưa đánh vào trên người cũng không có cảm giác lạnh lẽo, ngược lại có vài phần nóng bỏng.

Hai người an tĩnh mà đi đến cổng trường.

Xe Hứa Thâm sớm đã ngừng ở nơi đó.

Phong Thiển khắp nơi nhìn xung quanh một chút, cửa chỉ có xe Hứa quản gia, không còn có xe khác.

Cô nhíu mày nhìn về phía Kỷ Miên: "Không ai đón cậu sao?"

Kỷ Miên cũng có chút mê mang, vừa lúc lúc này, di động hắn tiếng chuông vang lên.

Kỷ Miên lấy ra di động, nhàn nhạt nhìn lướt qua.

Nhìn đến điện thoại biểu thị, hắn ngước mắt nhìn về phía Phong Thiển, "Tớ tiếp điện thoại một chút."

Phong Thiển chớp chớp mắt, "Ừ."

*******

Buổi trưa rảnh nên edit nốt chương 15. Xong thứ 2 là tớ edit được chương vào sẽ đăng luôn để xong thế giới 1 nhanh nhất có thể. ⚈ ̫ ⚈