Điếm Tiểu Nhị

8.46/10 trên tổng số 99 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Nhân vật: Bạch Liêm, Tiêu Ảnh Nguyệt Tình trạng: 87 chương Editor: yen_yoonsic
Xem Thêm

Chương 1
Mở mắt ra, đập vào mắt ta vẫn là màn phong cách cổ xưa cùng giường đỉnh như cũ. Hai năm, vẫn là như thế, hơi hơi thở dài, ta tha tha tháp tháp từ trên giường bò lên, nhìn căn phòng đơn giản một cái. Đi đến phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn mặt trời nhô lên cao, duỗi thắt lưng một cái.

Đã lâu không có ngủ thư thái như vậy, lần ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh lại hình như là tháng trước đi. Ai~ trước kia làm việc còn có thể có hai ngày nghỉ, cho dù không cũng có một ngày được nghỉ, đã đến nơi này thì thành một tháng được nghỉ một ngày, ai~~

"Ca, ngươi rốt cục tỉnh dậy rồi sao." Trong viện một tiểu nam hài đỉnh đầu giống như bao phủ hơi nước đang sửa sang lại củi.

"Ca ca" Một tiểu cô nương đáng yêu ngồi một bên nhìn thấy ta liền vỗ bàn tay nhỏ bé, lộ ra răng cửa nho nhỏ.

"Ha ha, Nhất Nguyệt đừng nóng giận, ta không phải đã đứng lên rồi sao, tiểu Nhị Nguyệt, ngoan, kêu tỷ tỷ." Ta giống như không thấy Nhất Nguyệt tức giận bắt đầu pha trò.

"Tỷ tỷ" Tiểu Nhị Nguyệt nhu thuận nói.

"Rất ngoan, kêu một lần nữa." Không sai, có tiến bộ.

"Ca ca" Nụ cười trên mặt lộ ra hai má hồng đáng yêu.

"Ách ~" Lại thất bại , cúi đầu nhìn xem chính mình một chút, rất giống nam nhân sao?

Không thể nào, cái gì nữ nhân nên có đều có, sờ sờ mặt, mỗi ngày ta nhìn gương không thấy giống nam nhân chỗ nào a, như thế nào tiểu Nhị Nguyệt liền thích kêu ca ca đây. Được rồi, ca ca liền ca ca đi.

Trước khi Nhất Nguyệt sinh khí xoay người đi cọ rửa.

Nhìn người trong gương , so với hai năm trước không khác lắm, ừm, giống như có điểm thành thục hơn đi. Hai năm trước, còn không có ở tại thế giới này, về phần hiện tại vì cái gì lại xuất hiện trên thế giới này đây?

Ân~ ngẫm lại, nhớ là học kỳ hai đại học năm ba cùng nhóm bạn cùng phòng đi ra ngoài cắm trại dã ngoại đi. Mùa xuân thời tiết biến đổi thất thường, lúc đi đến một nửa đường, đột nhiên liền sét đánh trời mưa. Không địa phương trú lại mất địa điểm, nhìn thấy một viên hương tiêu thụ, trốn mưa hẳn là không có vấn đề gì đi. Vốn cũng thật là không thành vấn đề, nhưng là không biết là kẻ đáng chết ngàn lần nào tại thời điểm kia gọi điện thoại đến, đã như vậy, ta tiếp cuộc điện thoại này.

Tiếp điện thoại này đến nay còn không biết rốt cuộc là ai điện tới ,không điện báo biểu hiện điện thoại, sau đó một cái tiếng sấm ầm ầm bổ tới trên cây tiểu hương tiêu, lại ầm ầm bổ tới trên đỉnh đầu ta, ẩn ẩn trong tiếng chúng bạn thét chói tai cùng tiếng sấm, ta cũng liền không biết gì ngất xỉu đi.

Tỉnh lại đang nằm ở trên một xe ngưu thong thả đi, sau lại cùng chủ nhân xe ngưu quen biết, sau nữa lại biết hắn là phụ trách cung cấp nguyên liệu rau củ cho thiên hạ đệ nhất lâu ở nơi này. Biết ta không chỗ để đi, gặp ta còn nhỏ tuổi cũng lễ phép liền đem ta tiến cử cho chưởng quầy, trở thành tiểu nhị cho thiên hạ đệ nhất lâu – Lãm Nguyệt Lâu, mỗi tháng một lượng lẻ hai bạc, bao ăn bao ở, cuộc sống ổn định, không gì theo đuổi. Ta cũng từ đó bắt đầu cuộc sống mới.

Cho đến nửa năm sau, khi tiền lương gấp đôi, ta tâm tình bình thản ra ngoài đi dạo phố, ở bên đường gặp được hai tiểu hài tử, một lớn, một nhỏ, nhất thời thiện tâm liền lưu giữ hai đứa bé chính mình còn không biết tên, gọi là tự không ở đi. Sau một tháng gặp được bọn họ, đại ca ca bảy tuổi gọi Nhất Nguyệt, bé gái ba tuổi gọi tiểu Nhị Nguyệt, tìm cái hợp viện nhỏ liền như vậy sinh sống ở đó.

Hai năm trôi qua, cuộc sống ba người qua cũng không tệ lắm, mỗi tháng tiền lương hai lượng bạc cộng thêm chút tiền nhỏ, miễn cưỡng cũng có thể nuôi sống ba người , mỗi tháng còn dành dụm một ít gởi ngân hàng.

Nhớ lại xong, mở ra tủ quần áo cũ, quần áo bên trong được sắp xếp gọn gàng. Có Nhất Nguyệt ở đây thật sự là quá tốt, trong nhà sắp xếp ngăn nắp gọn gàng không nói, có thể nấu cơm, còn có thể giặt quần áo, lúc trước quyết định thật sự là rất sáng suốt.

Nhìn quần áo một cái, hơi hơi thở dài, tất cả đều là nam trang, nữ trang chỉ có một bộ. Lén liếc nhìn qua, nhưng nữ trang thật sự rất phiền toái, mặc vào thiếu chút nữa đã ngã chết. Vẫn là mặc nam trang đi, chẳng những đơn giản, dù sao cũng không có người nhìn ra chính mình là nữ. Ai ~ nhìn không ra là nữ , không biết nên cao hứng tốt hay vẫn là nên bi ai tốt hơn.

Bất quá nghĩ lại hiện tại chính mình vẫn còn đang làm việc của một tiểu nhị, thời đại này, nữ tử yếu đuối sống thật không dễ dàng, huống chi còn phải cưu mang hai đứa nhỏ. Hơn nữa, liếc nhìn mình trong gương, tự mình an ủi, mặc nam trang cũng đủ tiêu sái đủ soái khí (tiêu sái, soái khí: tóm lại là đẹp trai đó :v).

Ta còn muốn tiếp tục tự kỷ, bụng liền biểu tình vang lên, hút hút cái mũi, ngửi thấy phòng khách truyền đến mùi cháo thơm, vui vẻ cười, ta bước nhanh đi vào phòng khách. Nhất Nguyệt làm ra vẻ bát khoái, tiểu Nhị Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trên ghế.

Ta đối với Nhất Nguyệt đang trợn trắng mắt cười ngây ngô một chút, ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của tiểu Nhị Nguyệt một chút, lấy lòng nói: "Nhất Nguyệt, đừng nóng giận, hiện tại thời gian còn sớm thôi, ăn cơm chiều xong chúng ta lại đi ra ngoài cũng không muộn." Ngày hôm qua ta giống như đáp ứng Nhất Nguyệt cùng nhau mang theo tiểu Nhị Nguyệt mua này nọ trên đường.

"Hừ ~" Nhất Nguyệt hừ nhẹ một chút.

"Ách ~ Nhất Nguyệt" Áp dụng chính sách ai oán cầu xin.

"Ca, ngươi như vậy rất khó xem." Nhất Nguyệt nhìn người đang ai oán ôm tiểu Nhị Nguyệt phía trước, nhịn không được lại cho một cái xem thường.

"Ha ha ~, Nhất Nguyệt, ngươi sao lại thích trợn trắng mắt như vậy đâu, thời điểm gặp ngươi, chính là một đứa nhỏ đáng yêu a"

Bất quá nữ nhân tốt như ta không thèm chấp nhất cái khổ trước mắt, không có biện pháp, ai kêu Nhất Nguyệt hiện tại là quản sự trong nhà, nghĩ đến xưng hô lại có chút buồn bực: "Tiểu Nhị Nguyệt vẫn sẽ không gọi ta là tỷ, Nhất Nguyệt nhất định là ngươi sai, làm hư tiểu Nhị Nguyệt."

"Ngươi cái dạng thế này, ta có thể kêu tỷ sao?" Nhất Nguyệt xem ta từ đầu đến chân một chút.

"Ta như thế làm sao?" Ta sẽ không chải tóc phức tạp như nữ hài tử nơi này, chỉ đơn giản dùng dây cột tóc màu xanh cột đứng lên, quần áo thì mặc nam trang, nhưng cái này không là vấn đề, ta vẫn là một nữ nhân hàng thật giá thật, như thế nào sẽ không thể kêu tỷ .

Gặp Nhất Nguyệt cúi đầu ăn cháo, bộ dáng không tính để ý tới câu hỏi của ta.

Ta nhịn, hít sâu, hô hấp lần nữa, xả giận, muốn kêu ca ca liền kêu ca ca đi, nhìn không ra là nữ nhân cũng là bình thường không phải sao, tự mình an ủi bắt đầu ăn cháo.

Ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời, ân, thời tiết cũng không tệ, vạn dặm không mây, ta ôm tiểu Nhị Nguyệt, đi theo sau lưng Nhất Nguyệt hướng chợ đi đến. Nhìn ngã tư đường người đến người đi, tiếng thét to, tiềng ồn ào.....Đến thế giới này vài năm, đối phố xá cổ đại này không có ngạc nhiên như lúc trước.

Tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng ta vỗ bàn tay nhỏ bé, giọng điệu non nớt chỉ vào cái này cái kia kêu lên: "Bạch ca ca", trên đường còn có thể gặp người quen đến chào hỏi:"Tiểu Liêm, ngươi mang muội muội đi ra a"còn có người không biết còn vụиɠ ŧяộʍ nói nhỏ:"Vị tiểu ca này thực sự phúc khí, có thể sinh ra một nữ nhi trong veo như nước như vậy". Nhìn Nhất Nguyệt phía trước, như một ông cụ non cùng người ta cò kè mặc cả mua đồ, cuộc sống là hạnh phúc như thế.

"Bạch ca ca, kẹo đường." Tiểu Nhị Nguyệt trong lòng chỉ vào đồ chơi làm bằng đường tiểu phiến phía trước.

"Tiểu Nhị Nguyệt muốn ăn sao?" Tiểu hài tử đối kẹo đường không có lực miễn dịch, ăn nhiều cũng không tốt, bất quá thỉnh thoảng ăn vẫn là có thể. Nói xong ta hướng bên kia đi đến.

"Lão bản cho hai khối hình trư bát giới."

"Được rồi, đây, hai văn tiền." Đưa cho tiểu phiến hai văn tiền, ta tiếp nhận hai khối đồ chơi làm bằng đường, một khối đưa cho tiểu Nhị Nguyệt ở trong lòng chờ mong đã lâu, cầm khối còn lại trong đó đi đến chỗ Nhất Nguyệt đang lấy lòng này nọ, trừng mắt nhìn chính mình.

Nhìn Nhất Nguyệt không nói lời nào, ta cười ha ha đưa đồ chơi làm bằng đường trong tay qua đi lấy lòng nói:"Nhất Nguyệt, đồ chơi làm bằng đường này ăn tốt lắm nga, ngươi nếm thử."

Từ khi Nhất Nguyệt làm chưởng quản tài chính trong nhà về sau, ta luôn bị cho rằng tiêu tiền hoang phí, ai ~~

Nhất Nguyệt nhìn vẻ mặt lấy lòng của ta , hắn không được tự nhiên tiếp nhận kẹo, mặt hơi hơi đỏ lên nói:

"Còn có gạo chưa mua."

"Ân. Chờ một chút ta mua về." Chủ động đúng vậy. Ôm tiểu Nhị Nguyệt đi đến tiệm gạo lớn nhất trong thành.

"Di, Nhất Nguyệt, tiệm gạo giống có như rất nhiều người, muốn chờ một chút đi dạo trở về lại mua hay không, có thể tốt hơn một chút." Trước cửa tiệm gạo đậu một chiếc xe ngựa xa hoa, trước cửa người sắp xếp hàng dài, còn đều là các nam tử trẻ tuổi cầm túi gạo trong tay, tò mò kiễng chân nhìn vào. Ta đi theo phía sau Nhất Nguyệt tiếp tục nói:

"Nhất Nguyệt, có thể là mua một tặng một hay không đây?"

Thân là nữ nhân, trong cơ thể có chút ít bản năng nhiều chuyện thúc đẩy thân thể tiến lên đi xem náo nhiệt, thuận tiện nhìn xem có thể kiếm chút tiện nghi hay không.

Ta ôm tiểu Nhị Nguyệt đứng ở trong đám người, đưa tay vỗ vỗ đại thúc phía trước hỏi:

"Đại ca, xin hỏi, nơi này xảy ra chuyện gì, mua một tặng một sao?"

Đại thúc quay đầu, liếc mắt đánh giá ta một cái, khi nhìn tiểu Nhị Nguyệt trong lòng ta, nháy mắt ái muội(mờ ám) mấy cái, bộ dáng hắn như nói "huynh đệ ngươi đừng làm bộ làm tịch" nói: "Tiểu đệ, ngươi không tồi, dám ôm nữ nhi đến xem đại tiểu thư Tiêu gia." Nói xong còn đánh giá cao thấp ta một chút sau đó xoay qua tiếp tục nhìn xem trong tiệm gạo.

Tầm mắt ta lướt qua đầu người đi theo hướng mặt trong tiệm gạo nhìn nhìn, trong đầu suy nghĩ một chút về đại tiểu thư Tiêu gia. Cái tên này không tính xa lạ, dù sao nơi làm việc của ta có thể nói là nơi tập hợp tin tức nhiều chuyện nhất, tự nhiên đối với đại tiểu thư Tiêu gia không xa lạ.

Tiêu gia đại tiểu thư là nữ nhi duy nhất của Tiêu lão gia Tiêu Thành, Tiêu Ảnh Nguyệt. Tiêu gia nghe nói là thủ phủ cả nước, Tiêu lão gia đem nữ nhi duy nhất của chính mình coi là hòn ngọc quý trên tay, mà vị đại tiểu thư Tiêu gia này nghe nói là lớn lên khuynh quốc khuynh thành, là đệ nhất mỹ nữ thành Tử Đô, bất quá ta chưa gặp qua. Nghe nói sau khi vị tiểu thư này từ mười sáu tuổi trưởng thành, Tiêu lão gia đã đem sản nghiệp Tiêu gia toàn bộ giao cho nàng quản lí. Vài năm nay, Tiêu gia do nàng quản lí, thế lực càng nhiều, có thể nói là phú khả địch quốc (giàu có thể so với quốc khố), hiện tại đã đến mười tám tuổi, còn chưa có hôn phối. Nếu ở hiện đại có thể thuộc loại hàng ngũ nữ cường nhân tài mạo song toàn, cũng là đối tượng truy đuổi của các công tử đại thế gia.

Thời điểm trong đầu ta hồi tưởng tin tức đại tiểu thư Tiêu gia, đám người xung quanh kích động đứng lên, không ít người hô:"Đã nhìn ra." Mỗi người cũng nhón chân ngước cổ xem.

Ta cũng nhịn không được nhiều chuyện mà kiễng mũi chân thân dài cổ hướng bên trong xem, trong tiệm gạo một nữ tử dáng người linh lung yểu điệu đi ra, một thân tuyết trắng, sa khăn màu trắng che đi khuôn mặt, sau khi dừng ở bên ngoài nhìn đến đám người trước tiệm mày liễu hơi hơi nhăn lại, sau đó khi chưởng quầy tiệm gạo cúi đầu khom lưng liền mang theo hai cái nha hoàn đi tới xe ngựa xa hoa bên này.

Tiểu Nhị Nguyệt nãy giờ vẫn ngoan ngoãn ăn đường vui vẻ chỉ vào mỹ nữ áo trắng nói:"Ca ca, tỷ tỷ, tỷ tỷ xinh đẹp."

Ta thu hồi ánh mắt đánh giá, quay đầu nhìn tiểu Nhị Nguyệt lộ ra hai má hồng đáng yêu, nhịn không được điểm nhẹ cái mũi nàng một chút nói:"Tiểu Nhị Nguyệt trưởng thành sẽ hấp dẫn hơn nhiều."

"Tỷ tỷ xinh đẹp, so với ca ca xinh đẹp hơn." Tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu chỉ vào nữ tử áo trắng công nhận.

Nhìn tiểu Nhị Nguyệt đáng yêu trong lòng ta cảm thấy đả kích, tuy rằng đây là sự thật, nhưng mà tiểu Nhị Nguyệt ngươi như thế nào có thể trực tiếp đả kích ta như vậy đây.

Ta chỉ vào mỹ nữ áo trắng chuẩn bị đi lên xe ngựa lấy ví dụ thực tế cho tiểu Nhị Nguyệt nói: "Tiểu Nhị Nguyệt nói rất đúng, bất quá tiểu Nhị Nguyệt về sau lớn lên biến thành đại mỹ nữ, không cần học tỷ tỷ xinh đẹp kia mặc quần áo màu trắng." Ai ~ mỹ nữ như thế nào đều thích mặc đồ trắng đâu, lúc giặt thật là nhiều phiền toái, không sợ phiền chết người sao.

Nhìn thấy Nhất Nguyệt nghe được ta nói ngẩng đầu khó hiểu nhìn bộ dáng của ta, ta giải thích nói:"Quần áo màu trắng dễ dàng bẩn, giặt quần áo thực phiền toái." Nói xong ta cảm giác giống như có người đang nhìn chúng ta, vội ngẩng đầu tìm kiếm, gặp mọi người đều không chuyển mắt nhìn bóng dáng bước vào xe ngựa xa hoa màu trắng.

Không phát hiện nơi tầm mắt phát ra, ta quay đầu đi theo phía sau Nhất Nguyệt đang trợn trắng mắt với ta tiếp tục nói:"Tiểu Nhị Nguyệt nhớ kỹ, về sau lớn lên trăm ngàn đừng mặc đồ trắng nga." Mặc quần áo màu tối có vẻ có cá tính, điện ảnh không phải đều diễn như vậy sao, mỹ nữ y phục đen thật lạnh lùng, hơn nữa y phục đen còn dễ giặt.

_______Hết chương 1_______

Bình Luận (2)

  1. user
    S Saori (2 tuần trước) Trả Lời

    truyện cuốn

  2. user
    Hiểu Nghi (5 tháng trước) Trả Lời

    👍👍👍

Thêm Bình Luận