Chương 1

Biệt thự Lăng gia.

Dưới ánh nắng ấm áp chiếu qua tấm rèm mỏng, trên chiếu giường màu trắng cơ thể săn chắc của người con gái, khuôn mặt góc cạnh của người con gái không trang điểm, ngũ quan xinh đẹp có chút động lòng người.

"Reng....reng"

Tiếng chuông điện thoại làm Lăng Lam Dương mơ màng tỉnh giấc, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền, vươn tay sờ soạng tìm điện thoại nghe máy.

"Alo.....Ừ....mình biết rồi, lát nữa gặp."

Để điện thoại xuống, Lăng Lam Dương vùi vào trong chăn ngủ tiếp.

***********

Một quán cà phê với bầu không khí yên tĩnh, bản nhạc nhẹ nhàng cất lên, điều hoà thổi nhè nhẹ mát rượi xua tan đi cái nóng.

Một cô gái trong trẻo, xinh đẹp ngồi cạnh cửa sổ bằng kính trong suốt, nét đẹp thanh thuần đầy vẻ kiều mị, mái tóc dài buông xoã, đôi mắt to tròn đầy vẻ mơ màng, phía trên là hàng mi dài cong vút. Đôi môi mềm mại hơi nhếch lên, lộ một tia suy tư.

Phục vụ bàn nho nhã bưng ly cà phê đặt lên bàn rồi lẳng lặng lui xuống.

Cô là khách quen nơi đây, mỗi lần đi học về hay buồn một chuyện gì đó đều đến đây ngồi một lúc mới về nhà.

Cửa bị đẩy ra, một thân hình xinh đẹp bước vào quán cà phê, Lăng Lam Dương tự nhiên mà ngồi vào vị trí đối diện.

Lăng Lam Dương rất ưu tú, làn da trắng nõn, mái tóc dài uốn lượn càng thêm quyến rũ, toàn thân toát ra khí chất năng động không kém phần lém lỉnh.

"Hoan Hoan, sao cậu đến sớm quá vậy? Chờ mình lâu chưa?" - Lăng Lam Dương để balo trên bàn rồi quay sang nhìn bạn mình.

"Hôm nay là cuối tuần được nghỉ học, ở nhà chán quá gọi cậu ra đây nói chuyện phiếm thôi." - Diệp Hoan đáp lại

Lăng Lam Dương gọi phục vụ nói gì đó rồi tinh nghịch chớp mắt: "Dạo này mình thấy cậu cứ mơ màng làm sao ấy, có chuyện gì nói cho mình nghe xem. "

"Um...ba mình nói muốn để mẹ kế mình chuyển vào Lăng gia sống cùng."

"Ui giời ơi... thế cũng vui mà chứ nhà rộng vậy ba cậu hay đi công tác còn mình cậu buồn, giờ có thêm người nhà cũng vui vẻ hơn." - Diệp Hoan bĩu môi xem nhẹ.

Lăng Lăm Dương cười cười lắc đầu bưng ly cà phê lên uống một hớp.

"Mình thấy dì Nhiễm Huyên mặc dù đã 34 tuổi nhưng vừa xinh đẹp, thành thục, diệu dàng, nấu ăn ngon, lại hiểu tâm lý tuổi trẻ như tụi mình...đi chung với cậu ai nghĩ dì ấy là mẹ kế của cậu chứ." - Diệp Hoan liệt kê với gương mặt ngưỡng mộ.

************

Tại sân thể thao trường học....

Diệp Hoan ngồi trên ghế đá thở phì phò uống nước, quan sát Lăng Lam Dương cách đó không xa chạy bộ quanh sân vận động...!!!

"Cậu chạy 8km rồi vô ngồi nghỉ chút đi." -Diệp Hoan nói lớn.

"Lấy giúp mình chai nước trong balo." - Lăng Lam Dương đáp.

Hai người cùng ngồi trên ghế đá uống nước, Diệp Hoan nhìn chằm chằm vào Lăng Lam Dương với ánh mắt lắp lánh.

"Ai nhập cậu thế ?" - Lăng Lam Dương quay qua hỏi ánh nghi ngờ.

"Hazzz....sao tới bây giờ cậu vẫn chưa có mối tình vác vai nào thế? Thật là uổng cho cơ thể này mà." - Diệp Hoan dùng ánh mắt thất vọng cho Lăng Lam Dương.

"Sao lại uổng?" - Lăng Lam Dương nhướng mi.

"Cậu nói xem body săn chắc, lại giỏi thể thao mấy em mấy chị khóa trên khóa dưới gì cũng để ý cậu, vậy mà cậu không thèm cho người ta cái liếc mắt." - Diệp Hoan đáp.

"Mình không muốn yêu đương, phiền phức."- Lăng Lam Dương không thèm để ý đáp.

Diệp Hoan là bạn thân từ tiểu học đến bây giờ của Lăng Lam Dương nên biết rõ tính hướng của cô. Mặc dù Diệp Hoan làm rất nhiều tư tưởng cho Lăng Lam Dương nên có bồ nhưng cô không một lần để ý.