Chương 33: Dụ dỗ Tiểu Vũ

Chương 33: Dụ dỗ Tiểu Vũ

Xế chiều, trong học viện phòng ăn. Tô Hỏa sau một trận bị đánh đã quyết định làm 1 tên liến cẩu, thành thành thật thật mà hầu hạ cho lão đại của hắn Tiểu Vũ.

"Lão đại ta có thể ngồi đây sao?" Tô Hỏa mỉm cười đi đến.

"Hừ, không cho. Ngươi đi chỗ khác đi. Ta không muốn lây bệnh thần kinh của ngươi." Tiểu Vũ giận dỗi, sau khi bỏ đi nàng nhớ lại chuyện lúc chiều. Lúc đó nàng hình như bị tên Tô Hỏa này sờ mó chân. Trong hoàn cảnh lúc đó nàng cũng không để ý, nhưng tên chết tiện này lại nhân cơ hội mà chiếm tiên nghi của nàng. Tức chết nàng mà.

"Tốt. Cảm ơn lão đại." Tô Hỏa vui vẻ kéo ghế ngồi xuống.

"Ngươi...". Tiểu Vũ tức giận vô cùng. Phòng ăn của trường cũng không phải dành cho nàng. Tô Hỏa ngồi đó nàng cũng không thể đuổi được, nhưng hắn lại hỏi nàng, rồi khi nàng không đồng ý hắn lại dám mặt dày rồi ngồi xuống. Thật là tức chết ta rồi.

Tiểu Vũ [Cảm xúc: 35 (-1-1-2-5-8)]

Tô Hỏa nhìn Tiểu Vũ một bộ mặt buồn bực mà không thể làm gì, lại trước mặt nàng cố ý cười càng thêm ấm áp.

Đồ ăn của Tô Hỏa bắt đầu được dọn ra, toàn thịt, toàn thịt. Thức ăn được dọn ra rất nhiều, nhìn rất ngon mắt: "Lão đại, người cùng ta ăn sao?"

"Hừ!". Tiểu Vũ hừ một tiếng rồi quay đầu lại. Cúi xuống nhìn cơm trắng với 2 món rau, rồi lại nhìn đồ ăn phía Tô Hỏa.

"Cứ tự nhiên cứ tự nhiên." Tô Hỏa khách sáo, bắt đầu ăn với một bộ mặt hưởng thụ, cũng không để ý xung quanh.

Tiểu Vũ vừa ăn vừa nhìn đồ ăn của Tô Hỏa cũng chỉ có vô ý thức mà nuốt từng ngụm nước bọt. «A đồ ăn thật là ngon à, sao lại tỏa sáng được như thế kia, thơm quá, thơm quá. Không được, không được, đồ ăn của hắn chỉ mỗi thơm thôi, ăn không ngon. Ăn rau mới ngon nhất.»

Tiểu Vũ gắp một miếng rau cho vào miệng rồi lại nhìn Tô Hỏa ăn. «Ân, thật mềm, a nếu chỉ cho ta cắm một miếng thôi, chỉ một miếng thôi ực ực. Không, không được.»

Tô Hỏa nhìn bộ mặt thèm ăn mà không thể ăn. Ân, vô cùng đáng yêu, Tô Hỏa vui vẻ mà hưởng thụ cảm giác này. Tô Hỏa gắp một miếng rau của Tiểu Vũ bảo vào miệng: "Ừm, rau thật ngon. Lão đại ngài đúng là biết chọn món mà, rau ăn ngon như vậy ta đều thèm à. Bảo sao người chỉ ăn mỗi rau thôi."

Tô Hỏa tiếp tục gắp đồ ăn của Tiểu Vũ ăn với bộ mặt hưởng thụ.

Tiểu Vũ nhanh tay kéo hai đĩa rau lại, bắt đầu ăn nhanh thầm nghĩ: "Quả nhiên rau vẫn là ăn ngon nhất à. Hứ, ta không cho ngươi ăn. Cứ thèm thuồng đi."

Một mặt khác của Tiểu Vũ lên tiếng: "Nhưng mà ta ăn rau cũng không thấy ngon à, mà đồ ăn của hắn rất thơm thế kia, nhìn nước mỡ chảy ra kìa, a tại sao có thể thơm đến vậy, nước miếng của ta đã chảy dài đến như vậy rồi."

Tiểu Vũ lắc lắc đầu: "Không được, ta không thể ăn của hắn, đây là âm mưu của hắn, đúng nhất định là âm mưu của hắn. Ta tuyệt đối sẽ không ăn, hừ."

Tô Hỏa thấy Tiểu Vũ đang đánh đo suy nghĩ liền gắp một miếng thịt đầy nước mỡ vào bát của Tiểu Vũ.

Sau vài lần ăn cơm bị dính nước mỡ, cuối cùng Tiểu Vũ cũng quyết định gắp miếng thịt lên, cắn miếng nhỏ, sau đó cắn một miếng lớn bắt đầu ăn.

«A, ngon quá, ngon chết mất ta rồi, thì ra thịt lại có vị ngon như vậy, thật ngon.» Tiểu Vũ tiếc nuối khi nàng lỡ nuốt nhanh như vậy mà chưa kịp hưởng thụ.

Đang lúc Tiểu Vũ đang mυ"ŧ đũa, thì thấy Tô Hỏa đẩy đĩa thịt qua. Lần này nàng cũng không khác khí mà ăn như hổ đói.

Tiểu Vũ [Cảm xúc: 67 (+4+4+1+1+...+1)]

Tô Hỏa mỉm cười nhìn cái con thỏ ham ăn này cuối cùng bị dụ dỗ thành công.

.....

Mấy ngày sau Tô Hỏa một bộ dính lấy Tiểu Vũ mời nàng ăn trưa, mua cà rốt cho nàng, mua quần áo,.... Hai người cũng không làm việc vặt trong học viện. Vì Tô Hỏa đã trả cho Vương Thắng và bọn tiểu đệ 2 kim hồn tệ mỗi tháng nếu giúp hắn lằm việc vặt. Mà bọn hắn khi giúp Tô Hỏa làm việc vặt trong quá trình còn được kiếm thêm 10 đồng hồn tệ khi hoàn thành nhiệm vụ của Tô Hỏa và Tiểu Vũ nên rất nhanh đã đồng ý.

Đang đi dạo trên phố, mặt Tiểu Vũ có chút đỏ. Tay nàng đang đan xem vào tay Tô Hỏa. Mới đầu hắn nói là vì có thể bảo vệ nàng (lão đại) nên mới phải cầm chặt như vậy, để có thể thực hiện bổn phận của một tiểu đệ. Nàng mới không tin đâu, hừ. Nhưng cuối cùng Tiểu Vũ vẫn để cho Tô Hỏa nắm. Sau đó hắn đều chủ động nắm lấy tay nàng mặc dù không được đồng ý. Lại còn nói ở đâu cũng không an toàn, cần phải nắm tay nhau, thật sự xem nàng không biết gì sao. Đúng là tên khốn kiếp nhưng mà nể tình hắn mua cà rốt cho nàng nên cũng cho hắn vinh dự mà nắm tay bồi nàng đi đi chơi.

.....

Sáng sớm, đang ngồi trên ghế phơi nắng Tiểu Vũ, tay cầm mới cái cà rốt ăn vặt. Bây giờ nàng đang ở nhà mà Tô Hoa mua. Sau khi Tô Hỏa dụ dỗ nàng, muốn cho nàng thật nhiều cà rốt nếu nàng cùng hắn dọn ra ký túc xá đến ở chung với hắn. Tiểu Vũ có chút động tâm, sau khi Tô Hỏa đưa cho nàng nhìn xen số cà rốt mà hắn nói thì nàng đã đồng ý. Đây cùng không phải nhiều như nàng nghĩ, mà là siêu siêu nhiều, cho dù nàng cố ăn trong 1 tháng thì cũng không ăn hết à.

Đứng ở bên cạnh là Tiểu Hỏa đang đấm bóp vai cho nàng. Tiểu Vũ thầm nghĩ: "Cái đồ thần kinh này đấm bóp thật không tệ. Thật là quá sảng khoái. Thỏ nhân sinh của ta bây giờ đã đạt tới trạng thái đỉnh cao."

"Lão đại, còn cần đấm bóp chỗ nào sao?" Tô Hỏa bộ mặt hiền hòa đến hỏi.

Nhìn thấy cái bản mặt liếʍ cẩu có chút nhiệt tình đó, Tiểu Vũ có chút nổi da gà, vội lắc đầu: "Không cần, không cần. Ta đều đã rất thoải mái rồi. Không cần ngươi phải làm gì nữa."

"Như vậy sao. Nhưng ta thấy chỗ này cần được đến mát xa à." Tô Hỏa xoa xoa hai cặp đùi ngọc trêu đùa.

"Không, a, nhột quá... Đừng đùa nữa... Nhột quá hahaha... Không... Haha..."

"Lão đại chỗ này cần phải mát xa sao?" Tô Hỏa mặt dâʍ đãиɠ nói.

"Haha... A... Được rồi được rồi.... Chỗ đó của ta cần được mát xa.... Ngừng lại đi a... Ngột quá... Không được."

Sau khi được cho phép, Tô Hỏa dừng cù lét lại mà bắt đầu nhấm nháp cặp đùi của Tiểu Vũ. Quá đẹp, thật dài, thật thon mềm. Chỉ thấy hắn đang yêu chiều vuốt ve yêu thương chúng mà không phải mát xa.

Tiểu Vũ có chút bất lực nhìn Tô Hỏa. Tên này cái gì cũng tốt, chỉ có điều lại rất hư. Nàng thường xuyên bị tên này chiếm tiện nghi, hễ không chú ý là tay hắn sẽ trở nên không thành thật. Đặc biệt là chân của nàng, tên Tổ Hỏa này thường xuyên lợi dụng cụm từ "bổn phận của muốn tiểu để" mà tìm cách vuốt ve chúng. Càng ngày càng quá đáng. Như bây giờ vậy. Nhìn hắn hạnh phúc khi vuốt ve chân nàng. Chẳng lẽ nào hắn là chân khống? Lần đầu gặp mặt bị nàng đạp đến mạnh như vậy, sinh ra di chứng nên mới đặc biệt yêu thích chân của nàng.

Tiểu Vũ trầm ngâm suy nghĩ mà không biết trong đầu Tô Hỏa đang suy nghĩ những gì. Tô Hỏa cũng không chỉ là thích mỗi chân của Tiểu Vũ, hắn thích toàn bộ cơ thể của nàng. Nhưng mà bây giờ còn chưa được à, cũng chỉ tạm thời vuốt ve chân của nàng tạm. Dù sao trong tất cả thì chân của Tiểu Vũ là đẹp nhất à. Nghĩ đến khi Tiểu Vũ lớn lên, được vuốt ve cặp đùi này, Tô Hỏa dâng lên chút xúc động mà không thể chời thêm.

[ Thông Tin

• Tên: Tiểu Vũ

• Tuổi: 10 vạn năm

• Hồn Lục: 12

• Tinh Thần: 82 (-7)

• Dâʍ ɖu͙©: 18 (+1)

• Chinh Phục: 24 (+23)

. Cảm Xúc: 46

. Tìиɧ ɖu͙©: 0

. Du͙© vọиɠ: 26

. Giới Hạn Tương Tác: 53/100 ]