Chương 1

Edit: Nananiwe

Nguyên soái đế quốc Keith Pat mặc một bộ quân trang vừa người, tiếng giày quân đội bước trên nền xi măng vừa kiên định vừa chắc nịch.

Quan chỉ huy Janis của Keith ở phía sau đen mặt, thấp giọng lải nhải: "Nguyên soái, Hoàng hậu rõ ràng là muốn hãm hại anh, em đã tra xét cái tên dẫn đường kia rồi, hoàn toàn không phải được bồi dưỡng ở Bạch tháp từ nhỏ mà là dẫn đường hoang dại được nhặt ở bên ngoài về vào hai năm trước. Dẫn đường của Bạch tháp từ mười bốn tuổi đã bắt đầu được phân cho với lính gác, nhưng dẫn đường này khi được nhặt về đã hai mươi hai tuổi rồi! Cái này vẫn chưa phải quá đáng nhất, quá đáng nhất chính là dẫn đường này trời sinh phóng đãng, sở dĩ vào Bạch tháp hai năm vẫn chưa có lính gác thích hợp là bởi vì lần nào cậu ta gặp mặt lính gác, mở miệng câu đầu tiên cũng là, cũng là..."

Keith vốn không để lời nói của Janis ở trong lòng, hoàng thất không vừa mắt hắn là chuyện mọi người đều biết, phân cho hắn một dẫn đường thanh danh không ra gì cũng không phải là chuyện kỳ lạ, nhưng có thể làm vị quan chỉ huy này của hắn nói năng ấp úng như vậy, thật sự làm hắn tò mò.

"Cũng là cái gì?" Keith hỏi.

Janis đỏ mặt, vốn dĩ thường xuyên ở phòng chỉ huy không thấy ánh mặt trời nên làn da cậu ta trắng nõn hơn người bình thường rất nhiều, giờ phút này mặt lại đỏ giống như gặp phải vũ nhục lớn lắm, cắn răng nói: "Lần nào gặp lính gác, câu đầu tiên mà cậu ta nói chính là "Anh dám cᏂị©Ꮒ tôi không?". Nguyên soái, đừng nói là dẫn đường, cho dù là lính gác cũng không nên nói ra lời lẽ thô tục hạ lưu như vậy! Dẫn đường như vậy không sạch sẽ!"

Keith nhíu mày: "Dẫn đường hoang, về mặt tình cảm có thể tha thứ."

Janis: "Dẫn đường hoang về mặt tình cảm tất nhiên là có thể tha thứ, nhưng hiện giờ Hoàng hậu lại phân dẫn đường này cho anh đấy! Năm nay anh hai mươi tám tuổi, bắt đầu từ ba mươi tuổi anh sẽ cần bạn lữ khai thông tinh thần, khai thông tinh thần vô cùng quan trọng, sơ sẩy một cái sẽ dễ dàng khiến tinh thần bạo động, em không thể nào yên tâm để một dẫn đường hoang như vậy tiến vào thế giới tinh thần của anh được! Anh vì nước chinh chiến mười năm, dù thế nào cũng không nên có kết cục như thế!"

"Suỵt, Janis, đừng kích động." Keith rất bình tĩnh: "Có một lời cậu nói sai rồi, không phải là tôi chinh chiến vì quốc gia, mà là chiến đấu vì bảo vệ nhân dân. Hoàng hậu phân cho tôi dẫn đường như thế nào cũng không quan trọng, mục đích của tôi chính là muốn hoàng thất buông tha cho tôi, để tôi có thể tiếp tục bảo vệ nhân dân không phải chịu ảnh hưởng của chiến tranh. Còn về chuyện sau khi tôi ba mươi tuổi... có thể sử dụng thuốc trấn an tinh thần."

Janis kinh hãi: "Nguyên soái! Dùng thuốc trấn an tinh thần trong thời gian dài sẽ khiến thân thể anh nhanh chóng suy kiệt, trong sách ghi chép lại thời gian dài nhất lính gác có thể chịu đựng cũng chỉ là hai mươi lăm năm, sau đó sẽ chết vì tinh thần lực bạo động."

"Janis!" Ngữ khí Keith cao hơn: "Vì nhân dân mà chiến đấu, chỉ cần nhớ kỹ những lời này là được, những chuyện khác tôi không quản được nhiều như vậy."

Janis cắn răng, nguyên soái là anh hùng của nhân dân, nhưng mấy năm gần đây nguyên soái phải chịu ngày càng nhiều ô danh, hoàng thất ngu xuẩn, nhân dân khổ cực lầm than. Có‎ gì‎ hot?‎ Chọt‎ thử‎ trang‎ —‎ t‎ rùⅿtru𝑦ện.vn‎ —

Thậm chí có rất nhiều dân chúng to gan nói rằng: Có lẽ hải tặc vũ trụ đánh vào còn tốt hơn hoàng thất hiện tại.

Janis nhẫn nhịn cảm giác suy sụp, thấp giọng lẩm bẩm: "Còn không bằng để hải tặc vũ trụ lật đổ hoàng thất, ít nhất sẽ không làm khổ anh như vậy."

Keith đứng yên tại chỗ, xoay người nghiêm túc nhìn quan chỉ huy của mình: "Janis, nói năng cho cẩn thận! Sở dĩ hải tặc vũ trụ có một chữ tặc là bởi vì bọn họ gϊếŧ người cướp của. Đúng là hiện giờ nhân dân đang khổ cực lầm than, nhưng nếu hải tặc vũ trụ tấn công vào thì khi đó sẽ không còn nhân dân nữa, chỉ có núi xác biển máu, nước mắt thương đau."

"Janis, đừng bị phẫn nộ át đi lý trí."

Janis cũng chỉ nhất thời bất bình thôi, cậu ta biết hải tặc vũ trụ đáng ghét, cũng sẽ không thật sự làm ra chuyện như vậy.

Nhưng nghĩ tới việc nguyên soái của bọn họ bị hoàng thất làm khó, bị nhân dân chửi rủa, trong lòng Janis vẫn tức giận.

Thuộc hạ của nguyên soái đều vì nguyên soái mà chiến đấu, bởi vì người nguyên soái bảo vệ chính là nhân dân, nguyên soái còn thì nhân dân sẽ còn, nhà cũng sẽ còn.

Thậm chí đôi khi Janis sẽ u ám nghĩ rằng, lỡ đâu một ngày nào đó nguyên soái bị người trong hoàng thất hãm hại thì lớp phòng tuyến kiên cố của đế quốc sẽ hỏng mất, rất nhiều hải tặc vũ trụ sẽ tràn vào đế quốc, gϊếŧ hoàng thất ngu ngốc chỉ biết hưởng lạc kia, gϊếŧ những bạo dân không biết đúng biết sai kia.

Đến lúc đó bọn họ mới có thể hiểu được sự tồn tại của nguyên soái quan trọng và vĩ đại đến mức nào.

Nhưng nghĩ là nghĩ, lý trí lại biết khi đó nhân gian sẽ biến thành địa ngục.

Bất luận là nguyên soái hay là những người này, vì không muốn nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ ấy nên hiện tại cũng chỉ có thể chịu đựng.

————

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã tới phòng gặp mặt của Bạch tháp rồi.

Tường bằng xi măng giống như ngục giam, trên cửa sổ còn có kim loại phòng trộm làm bầu không khí dường như cũng trở nên lạnh lẽo.

Janis không quản được miệng mình, nói: "Dẫn đường của Bạch tháp từ trước tới nay đều nũng nịu yếu đuối, thật không ngờ hoàn cảnh sinh hoạt ở Bạch tháp lại tệ đến như vậy."

Keith đánh giá hoàn cảnh xung quanh một chút, ngục giam của đế quốc còn tốt hơn thế này nhiều.

Sau đó nói một câu phát ra từ nội tâm: "Nơi nuôi dưỡng sủng vật đương nhiên là hoàn cảnh tệ rồi."

Lúc này, một cánh cửa khác của phòng gặp mặt mở ra...

Một dẫn đường ăn mặc bắt mắt, dung mạo tinh xảo tuyệt mỹ đi đến.

Y cong môi cười: "Nơi nuôi dưỡng sủng vật? Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nghe được có lính gác dùng câu này để đánh giá Bạch tháp thiêng liêng và thánh khiết đấy."

Giọng nói uyển chuyển dễ nghe, nếu không phải thần thái phóng đãng kia phá hủy toàn bộ ưu điểm thì một dẫn đường như vậy, cho dù là vừa lớn tuổi vừa từng lưu lạc bên ngoài cũng sẽ trở thành món hàng được người ta săn đón.

Keith ngơ ngẩn, hắn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một dẫn đường dung mạo thấp hèn, hành vi thô lỗ, ánh mắt tràn ngập các loại du͙© vọиɠ bẩn thỉu như những dẫn đường hoang mà hắn từng nhìn thấy ở trên chiến trường vậy.

Nhưng với dẫn đường trước mặt này, trước hết không đề cập tới ưu điểm về ngoại hình, ngay cả con ngươi cuồng dã cũng vô cùng nổi bật.

Cho dù là ngồi đối diện thì tư thái cũng kiêu ngạo, phảng phất nơi này không phải phòng gặp mặt âm u lạnh lẽo mà là lãnh địa thuộc về riêng y.

Đôi mắt nhạt màu của dẫn đường ngồi đối diện nhẹ nhàng lướt qua đây.

Keith theo bản năng căng chặt cơ lại, dẫn đường này làm cho hắn có cảm giác nguy hiểm.

Cho dù là khi hai quân đối đầu, khi đối diện với trăm vạn đại quân xông tới thì Keith cũng chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như bây giờ.

Người nọ cong môi hỏi: "Sao lại không nói lời nào? Bị tôi mê hoặc rồi à?"

Khuôn mặt Janis lại đen thêm một ít, sao dẫn đường này lại vô lý như vậy! Chắc chắn nguyên soái của bọn họ đang khϊếp sợ hành vi lẳиɠ ɭơ đứng không ra đứng ngồi không ra ngồi của dẫn đường này nên mới không nói lời nào!

Keith lấy lại tinh thần, tim đập dần dần mất khống chế.

Hắn thấp giọng nói: "Tôi là Keith Pat, có thể cho tôi biết tên của cậu được không?"

Dẫn đường hơi nghiêng đầu một cách phóng túng, sau đó giống như đã nhìn ra cái gì, khóe miệng càng cong hơn: "Muốn biết tên của tôi à? Là muốn cᏂị©Ꮒ tôi sao?"

Janis không nhịn được nữa, nhưng làm một lính gác lại không thể bất lịch sự với dẫn đường, cho nên chỉ có thể nói với nguyên soái của mình: "Cậu ta tên là Nord Campbell, lượng tử thú là một con gà sặc sỡ loè loẹt."

Nord nhướng mày, ánh mắt hướng về phía Janis: "Đó là phượng hoàng lửa. Lính gác, tôi tha thứ cho anh vì không biết."