Chương 1: Xuyên Thành Cô Vợ Nhỏ Của Thái Tử

“Chưa thấy qua chủ tử nào ngu ngốc như thế, vậy mà lại dám đẩy Thường lương đệ được sủng ái nhất xuống nước, khiến cho thái tử điện hạ tức giận. Chỉ sợ sau này không còn hy vọng được sủng ái nữa.”

“Tích Vân Các so với lãnh cung có gì khác nhau? Nô tài như chúng ta đây e rằng không có ngày được nở mày nở mặt, chi bằng nhân lúc còn chưa quá trễ, tìm một vị chủ tử được sủng ái khác mới là quan trọng nhất.”

Thẩm Sơ Vi lười biếng ngồi dựa lưng trên trường kỷ, một bên nghe hai nô tài oán trách một bên cầm xúc xích giăm bông cho mèo ăn.

Hai tháng trước, nguyên chủ và Thường lương đệ cùng nhau rơi xuống nước, dẫn đến sốt cao, không tỉnh dậy nữa, sau đó nàng liền trở thành nguyên chủ.

Nguyên chủ là con vợ lẽ của Thẩm thượng thư, tuổi tròn mười lăm, cùng trưởng tỷ Thẩm Minh Châu tiến cung, nói dễ nghe là hỗ trợ lẫn nhau, vinh nhục cùng hưởng. Nói trắng ra, nguyên chủ chính là quân cờ của Thẩm Minh Châu, thứ pháo hôi có thể tùy thời bị vứt bỏ.

Sau khi vào cung, nàng hết lần này đến lần khác quyến rũ thái tử điện hạ, muốn dựa vào sắc đẹp của mình để lấy được sự sủng ái của thái tử, từ đó trở mình.

Đáng tiếc, nguyên chủ xinh đẹp nhưng lại không thông minh cho lắm, chẳng những chọc cho thái tử điện hạ tức giận mà còn bị Thẩm Minh Châu phát giác mưu đồ.

Thường lương đệ là cháu gái được hoàng hậu yêu thích, vốn sẽ trở thành thái tử phi, lại bởi vì Khâm Thiên Giám đêm xem tinh tượng, nói hiện tại thái tử không thích hợp lập phi, cho nên chỉ phong lương đệ.

Thẩm Minh Châu cũng là lương đệ, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Thường lương đệ.

Sau đó mới xuất hiện cảnh nguyên chủ đẩy Thường lương đệ xuống nước, một mũi tên trúng hai con nhạn.

Thường lương đệ bệnh nặng một hồi, suýt nữa mất mạng.

Nhắc tới cũng kỳ quái, nguyên chủ vì ghen tuông mà đẩy Thường lương đệ xuống nước, đó chính là tội mưu sát.

Thái tử điện hạ dù rất tức giận, cũng chỉ đưa nguyên chủ đến Tích Vân Các xa xôi hẻo lánh, cấm túc ba tháng, cung nữ hầu hạ từ bốn người giảm xuống còn hai người, lưu lại một tiểu thái giám làm việc vặt.

Trừ đó ra thì không có hình phạt nào khác nữa.

Kỳ quái hơn nữa, thân là nhân chứng, Thẩm Minh Châu và Từ lương viện đều bị cấm túc một tháng, khấu trừ ba tháng bổng lộc.

Người khác xuyên qua thành quý phi vương phi, phú quý hưởng lạc, ăn mặc không lo.

Nàng lại xuyên thành tiểu pháo hôi trùng tên trùng họ.

May mắn chính là còn có không gian thần bí, có thể tồn trữ vật phẩm.

Bên trong cất không ít đồ ăn, các loại hạt, trái cây, rau củ, nguyên liệu nấu nướng...

Trong không gian còn có linh tuyền, nước suối không chỉ có thể giúp thực vật sinh trưởng nhanh chóng mà còn có tác dụng giải độc.

Bằng không xuyên đến cổ đại một chút niềm vui thú cũng chả có.

Thẩm Sơ Vi rũ mắt tiếp tục trêu chọc con mèo. Mèo nhỏ rất ngoan, híp mắt hưởng thụ động tác vuốt ve của nàng.

Kia hai tròng mắt xanh thẳm, hình dáng thướt tha cùng bộ lông óng ả mượt mà, nhìn thế nào cũng thấy là chủng loài quý hiếm, chỉ là bị Thẩm Sơ Vi tự động bỏ qua, coi thành mèo hoang vô chủ.

Thâm cung nội viện, năm tháng dằng dặc, Thẩm Sơ Vi dự định sẽ giữ nó bên mình, không có việc gì thì vuốt ve mèo cho đỡ buồn chán.

“Tiểu chủ, thái tử điện hạ tới.” Xuân Hỉ mang theo nụ cười chạy vào.

“Tới thì tới, ngươi vui vẻ như vậy làm gì?” Thẩm Sơ Vi chậm rì rì dịch chuyển thân thể.

“Chủ tử, thái tử điện hạ đến xem người, nói rõ chủ tử còn có cơ hội được sủng ái a!”

“Nữ nhân của hắn nhiều như vậy, thật là tới sủng ư? Lỡ như hắn đến gây chuyện thì sao?”

Tiêu Cẩm Ngôn vừa mới đi đến cửa, nghe thấy chính là một câu như vậy, khuôn mặt lập tức tối sầm.

Thẩm Sơ Vi xoay người, một đôi giày màu trắng đập vào mi mắt, mặt trên thêu tứ trảo long văn, đường viền kim tuyến.

Ánh mắt nhìn lên, lại thấy chiếc áo bào trắng, vạt áo cũng có đường viền kim tuyến, cũng thêu long văn.

Lại hướng lên, liền đυ.ng phải một đôi mắt đen âm hàn, khiến nàng không tự chủ rùng mình một cái.

Ánh mắt thật lạnh á!

Bất quá, Thái tử Tiêu Cẩm Ngôn trời sinh tuấn mỹ vô song, dáng người trác tuyệt.

Chân mày thanh tú như tranh vẽ, mũi cao thẳng, ánh mắt nội liễm, hơi lạnh.

Mới mười chín tuổi, uy nghiêm cao ngạo, khí tràng mạnh mẽ, khiến người nhìn thôi đã thấy sợ.

Tiêu Cẩm Ngôn rũ mắt, lạnh lùng nhìn nữ nhân đang xỏ giày: “Ngươi tính nghênh đón bổn cung như thế nào?”

Thẩm Sơ Vi đã mang giày xong, nghe vậy liền quỳ xuống hành lễ: “Thái tử điện hạ trăm công nghìn việc, rảnh rỗi đến xem thần thϊếp, thần thϊếp vui mừng khôn xiết. Thái tử điện hạ vạn phúc kim an.”

Có câu nói rất hay, ngàn xuyên vạn xuyên nịnh nọt không bỏ.

Tiêu Cẩm Ngôn cau mày nói: “Ngươi có nhìn thấy một con mèo toàn thân trắng như tuyết?”

Mèo trắng như tuyết?

Chẳng lẽ là cái kia mỗi ngày chạy đến chỗ nàng kiếm ăn?

Thẩm Sơ Vi còn chưa kịp trả lời, đã nghe thấy âm thanh chất vấn lạnh như băng: “Ngươi đã làm gì ái sủng của bổn cung?”

“Không có làm cái gì a, chỉ là cho ăn một ít hạt dưa, một chút xúc xích giăm bông...” Thẩm Sơ Vi khẽ nâng đầu nhìn về phía chiếc bàn, con mèo mới vừa rồi còn tinh thần phấn chấn, lúc này lại đang gục xuống bàn không nhúc nhích.

Nàng đang muốn giải thích, chỉ thấy trước mặt thân ảnh lóe lên, Tiêu Cẩm Ngôn liền xuất hiện bên chiếc bàn, bế con mèo mềm nhũn kia lên, cúi đầu kiểm tra tình trạng cơ thể.

“Ngươi dám đầu độc ái sủng của bổn cung?” Tiêu Cẩm Ngôn sắc mặt âm trầm nhìn nữ nhân to gan trước mặt.

Con mèo này tên Tuyết Đoàn, là ái sủng của Tiêu Cẩm Ngôn.

Mấy ngày này Tuyết Đoàn luôn thích chạy ra bên ngoài và có dấu hiệu chán ăn.

Hôm nay Tiêu Cẩm Ngôn một đường bám theo, mới phát hiện Tuyết Đoàn đang chạy đến Tích Vân Các.

“Thái tử điện hạ, con mèo đáng yêu như thế, thần thϊếp làm sao có thể bỏ độc hại nó? Thần thϊếp yêu thích còn không hết nữa! Có lẽ là nó buồn ngủ rồi...”

Nàng nói Tuyết Đoàn đáng yêu khiến cho người thích?

Tuyết Đoàn mặc dù là mèo nhưng rất hung dữ, ngoài hắn ra không ai có thể đến gần được.

“Ý của ngươi là, bổn cung nói oan cho ngươi?”

Thân mình Thẩm Sơ Vi run rẩy: “Thái tử điện hạ anh minh thần võ, tỏ tường mọi việc, sẽ không bỏ xót một người xấu, tất nhiên càng không oan uổng cho một người tốt.”

Tiêu Cẩm Ngôn hừ lạnh: “Người đâu, đem Thẩm phụng nghi nhốt vào Tiêu Hương Các.”

Thẩm Sơ Vi tới lâu như vậy đương nhiên biết Tiêu Hương Các là địa phương nào, cùng lãnh cung liền nhau, nghe đồn có quỷ ám, dù ngay giữa ban ngày vẫn phát sinh chuyện ma quái nên chẳng ai dám bén mảng lại gần.

Trọng điểm là, dâu tây nàng trồng sẽ chín trong hai ngày tới, đi Tiêu Hương Các thì làm sao ăn được.

Cho dù đi, đợi nàng đem mấy bồn dâu tây kia ăn xong rồi đi cũng không muộn a!

Thẩm Sơ Vi kích động một phát bắt được cánh tay Tiêu Cẩm Ngôn, phát hiện tay của hắn thật to... Sờ cũng rất tốt...

“Thái tử điện hạ, như thế không khỏi quá thiên lệch, chờ thái tử điện hạ tra ra chân tướng, nếu thật là tội của thần thϊếp, lại để cho thần thϊếp đi Tiêu Hương Các cũng không muộn a.”

Thẩm Sơ Vi vừa nói vừa than thở khóc lóc.

Giọng Tiêu Cẩm Ngôn càng thêm băng lãnh: “Mau buông bổn cung ra!”

Thẩm Sơ Vi chớp chớp đôi mắt to tròn: “Thái tử điện hạ, có thể hoãn lại mấy ngày không?”

Tiêu Cẩm Ngôn: “...”

Thẩm Sơ Vi tiếp tục mặc cả: “Thái tử điện hạ, nếu không ngài lại phạt thần thϊếp cấm túc một tháng? Còn có cung nữ, thái giám hầu hạ trong cung của thần thϊếp, lại trừ hai cái, ngài coi như vậy được chưa?”

Tiêu Cẩm Ngôn nghe vậy dừng một chút, nhìn lướt qua ba tên nô tài quỳ trên mặt đất, lạnh giọng hỏi: “Các ngươi ai nguyện ý lưu lại bồi Thẩm phụng nghi đến Tiêu Hương Các?”

Thẩm phụng nghi mạo phạm thái tử điện hạ, lại đầu độc ái sủng của thái tử điện hạ, một khi tiến vào Tiêu Hương Các liền không có ngày trở mình.

Không, từ thời khắc nàng đẩy Thường lương đệ xuống nước thì đã không còn hy vọng được sủng ái nữa rồi.

Chỉ có kẻ ngốc mới sẵn lòng ở lại bồi Thẩm phụng nghi đến Tiêu Hương Các, chịu khổ cả đời.

Xuân Hỉ dập đầu: “Thái tử điện hạ, nô tỳ nguyện ý bồi chủ tử cùng một chỗ đến Tiêu Hương Các.”

Thẩm Sơ Vi cảm động, lệ nóng dâng tràn. Đúng là hoạn nạn thấy chân tình!

Được rồi, từ giờ trở đi ta sẽ che chở cho ngươi!

...

Lời tác giả: Đây là một câu chuyện xưa, tất cả các thiết lập đều dựa trên trí tưởng tượng của Công Tử Vân Tư, logic phế! Nhẹ nhàng giống sủng văn!

Ghi chú: Tuyết Đoàn là linh thú, không có gì nó không thể ăn.

Sách mới đã được xuất bản, đừng quá chú trọng vào văn bản hư cấu, tất cả các bối cảnh đều là từ trí tưởng tượng của Công Tử Vân Tư.

Cuộc sống hàng ngày nhẹ nhàng + cung đấu + hài kịch + tương tác giữa nam và nữ chính, một câu chuyện ngọt ngào và sảng khoái, 1vs1 song khiết.

Nữ chủ Thẩm Sơ Vi: Cá mặn, tham ăn, mềm mại dễ thương nhưng không dễ bắt nạt.

Nam chủ Tiêu Cẩm Ngôn: Thanh lãnh cấm dục, chung tình, sủng thê.

Cầu các bảo bối duy trì nha, cầu năm sao khen ngợi, đề cử phiếu...