Chương 1: Lục hoàng thúc

Thân là công chúa nhưng Hoa Ly lại không được phụ hoàng sủng ái, thậm chí sau khi lên mười, nàng hầu như bị mọi người lãng quên, tất nhiên trong đó gồm cả phụ thân đại nhân của mình, thế nên dù năm nay nàng tròn mười bảy tuổi vẫn phải cô độc sống tại cung Bình Dương không một ai đoái hoài đến.

Nghe nói hôm qua vị công chúa hơn nàng hai tuổi vừa mới thành hôn năm trước đã sinh hạ một long phượng thai…

Hoa Ly ở trước bàn thờ Phật quỳ lạy một suốt đêm, nàng không cầu mong phò mã tương lai của mình có xuất thân bề thế, là một người có xuất thân bình dân cũng được, nàng chỉ mong khi gả đi sẽ thoát khỏi chốn hoàng cung này. Có lẽ là trời xanh nhân từ, đến tháng năm, Hoa Ly nhận được thánh chỉ ban hôn.

Vào hồi đầu năm khi tộc Bắc Địch xâm chiếm, Túc Thân Vương nhận lệnh lãnh binh xuất chinh dẹp loạn, mười sáu tộc Bắc Địch đều bị tiêu diệt, hiện giờ Túc Thân Vương chiến thắng vinh quang trở về được một số thần tử trong triều dâng tấu cầu thưởng, lúc này hoàng đế rốt cuộc mới nhớ tới cô công chúa còn chưa xuất giá của mình, do dó…

Đối tượng Hoa Ly được tứ hôn chính là Túc Thân Vương nắm quyền chỉ huy binh mã, điều hành phủ Đại Tướng Quân, vừa mới hai mươi đã lập chiến công hiển hách, trong thành hiếm có thiếu niên tài giỏi giống hắn, hôn sự đẹp đến như vậy cho dù Hoa Ly có oán hận phụ hoàng mình đến đâu cũng chỉ có thể ngày ngày ôm thánh chỉ ban hôn mà khóc.

Sau bao ngày đêm mong nhớ cuối cùng đến ngày đại quân về triều, màn đêm buông xuống cũng là lúc cung yến bắt đầu, Hoa Ly đang ngồi tạ ơn trong phòng, mẫu phi của nàng mất sớm, mấy năm nay không nơi nương tựa nên nàng cũng không có nhiều vật tốt để dùng, ngay cả cung trang trên người cũng là đồ nửa cũ nửa mới, váy sam trên người là bộ đồ duy nhất còn dùng được, giày thêu hoa để đi cũng rách nát tàn tạ.

Khó khăn lắm mới tới Ngự Hoa Viên, vì đế giày thêu đã bung ra nhiều lần nên nàng không thể lại khâu lại được, Hoa Ly ủ rũ ngồi xổm trên mặt đất, cung yến đã bắt đầu rồi, nàng thật sự không tìm được kim và chỉ để khâu giày, đôi giày thêu rách nát rơi xuống, từ đôi mắt xinh đẹp bỗng nhỏ xuống vài giọt nước.

"Tiểu Ly?"

Sau lưng truyền đến giọng nam trầm ổn nhưng lạnh đến thấu xương dọa Hoa Ly cứng đờ cả người, ngoại trừ thân mẫu phi mất sớm, qua nhiều năm như vậy chưa ai gọi nàng như vậy cả. Hoa Ly chần chừ quay đầu lại, nam nhân đứng ngược sáng cao lớn dị thường, hắn khoác trên mình là bộ mãng bào màu vàng kim, toàn thân tỏa ra lệ khí khϊếp người.

Nam nhân nhìn thiếu nữ đang ngây ngốc kia, môi mỏng lạnh lẽo nhếch lên, hắn bước vài bước rồi ngồi xuống bên cạnh Hoa Ly, ánh mắt bỗng dừng ở lại ở đôi chân trần nhỏ nhắn trắng nõn giẫm lên trên cỏ của nàng, đột nhiên xẹt qua tia ẩn ý kỳ lạ.

"Không biết đến bổn vương? Lúc ngươi tám tuổi vẫn còn gọi ta là Lục hoàng thúc a…"

Hoa Ly nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân kia, trong đầu nàng bỗng hiện lên thứ gì đó, nếu về phía các hoàng thúc nàng có thể không nhớ tới ai chứ không thể không biết Lục hoàng thúc... Người này trong tay cầm nửa binh lực của đất nước, đến phụ hoàng nàng còn phải nể mặt Túc Thân Vương, sao nàng không biết được.

"Lục, Lục hoàng thúc."

Nàng nhút nhát nhỏ giọng gọi, hàng mi nàng run rẩy trên đôi mắt còn phiếm lệ cụp xuống che dấu sự sợ hãi đối với nam nhân trước mặt.

Túc Vương cười cười, thanh âm mềm mại như vậy giống hệt hồi nhỏ, làm nội tâm hắn rung động...

"Giày của Tiểu Ly không thể đi được nữa, đứng lên đi, hoàng thúc đưa ngươi đi tìm đôi giày mới."

Hoa Ly đang muốn lắc đầu, lại bị Túc Vương mạnh mẽ bế lên, thân mình xinh xắn lanh lợi bị kinh hoảng, nàng ở trong lòng ngực hắn giãy giụa mấy cái, khuôn mặt đầy hoảng sợ nói:

"Không, không cần, hoàng thúc ta không cần giày."

"Khó mới có hôm nay, ngoan, hoàng thúc đưa Tiểu Ly đi tìm đôi giày đẹp nhất."