Chương 82

Đường Kiều ở nhà tĩnh dưỡng một tuần, chắc là vì lần đầu tiên đến tháng, lại ăn nhiều cua lạnh, sau đó còn dầm mưa nên mấy ngày này đúng là chết đi sống lại.

Mỗi ngày Cố Đình Quân đều đưa đồ ăn sang, món nào cũng thêm đường đỏ. Thẩm Liên Y lúc đầu còn hơi nghi ngờ, nhưng sau lại nghĩ dù gì cũng hàng xóm quan tâm lẫn nhau, hoàn toàn không biết con gái bà đã từng ngủ qua đêm ở nhà người ta.

Đường Kiều ăn bánh bao nhân đậu xanh đường đỏ, thấy mẹ còn đang khen người ta chu đáo, cô lặng yên làm con rùa cái gì cũng không biết.

"Mẹ, mấy ngày nay con không thoải mái, còn chưa hỏi mẹ đâu. Về quê có vui không ạ?"

Đường Kiều cười khanh khách hỏi.

Thẩm Liên Y bật cười, nói: "Có cái gì mà vui, nơi đó, mẹ không bao giờ muốn về nữa."

Nghĩ đến vẻ mặt của những người đó khi nghe bà đã ly hôn, Thẩm Liên Y cảm thấy may mắn vì anh trai đã ủng hộ bà, nếu không, theo ý của bọn họ, bà ly hôn chính là đại nghịch bất đạo, nên chết đi.

Vì Thẩm Thanh ở trong gia tộc rất có tiếng nói, bằng không những người đó còn nói khó nghe hơn nữa.

Thẩm Liên Y càng nghĩ càng tức: "Những người đó, mẹ không muốn gặp lại nữa."

Đường Kiều cũng tưởng tượng ra sắc mặt của đám họ hàng kia, nở nụ cười nhạt, nói: "Mẹ cần gì phải so đo với đám tiểu nhân đó. Chuyện hôn nhân, ấm lạnh tự biết. Mẹ chỉ cần cẩn thận suy nghĩ, ngày tháng bây giờ hạnh phúc hay ngày xưa hạnh phúc a?"

Thẩm Liên Y nghe lời này lập tức nói: "Có kẻ ngu mới muốn quay lại, Đường gia kia, một chút mẹ cũng không muốn liên quan đến nữa."

Dừng một chút, Thẩm Liên Y chần chờ hỏi Đường Kiều: "Con.. Con không gây ra chuyện gì chứ?"

Đường Kiều bày ra vẻ mặt vô tôi, nhẹ giọng nói: "Mẹ cảm thấy con có thể làm gì?"

Cô cười khanh khách, yếu ớt nói: "Con chỉ là một đứa trẻ nha."

Giả trư ăn cọp, cô là giỏi nhất.

Thẩm Liên Y lập tức nói: "Đúng. Bọn họ thật sự là.. đầu óc bị lừa đá, nói hươu nói vượn, Đường Sĩ Kiệt ngu, cha con cũng ngu nốt."

Đường Kiều hơi hơi cúi đầu, lập tức nhẹ nhàng nâng đầu hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao ạ?"

"Còn không phải cha con, mấy ngày nay con không khỏe nên mẹ không nói với con, cha con gọi điện cho mẹ nói Đường Sĩ Kiệt bị bắt rồi. Cha con thế mà lại gọi điện đến chất vấn có phải do con làm hay không. Mẹ đã chửi ông ấy một trận."

Lúc đầu Thẩm Liên Y không tin, nhưng vừa rồi, bà mơ hồ cảm thấy Y Y của bà hình như thật sự không đơn giản a.

Nhưng chỉ cần Đường Kiều làm nũng một chút, bà liền cảm thấy mình đã suy nghĩ nhiều rồi, Y Y vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi!

Làm mẹ, luôn lo trước lo sau!

Thẩm Liên Y nói: "Kỳ thực cha con cũng không tin lắm, bản thân Đường Sĩ Kiệt bị đám người kia khai ra, còn muốn hắt nước bẩn lên người con. Nó không ngẫm lại xem nó nói hươu nói vượn người khác sẽ tin sao? Nó nên bị giam trong tù cả đời."

Trong lòng Đường Kiều thật sự có chút kinh ngạc.

"Đường Sĩ Kiệt làm gì mà lại bị cảnh sát bắt ạ?" Đường Kiều tò mò hỏi.

Vừa nghe thế, Thẩm Liên Y bỗng cảm thấy xấu hổ, do dự không nói.

Nửa ngày bà mới nói: "Con nít hỏi cái này làm gì!"

Đường Kiều nhướng mày, bà càng che chắn, cô càng muốn biết.

Đường Kiểu bước đến bên cạnh bà, cầm tay bà: "Mẹ, nói cho con biết đi mà. Mẹ biết con cũng không phải đứa trẻ, chẳng lẽ còn có chuyện gì không nói được sao?"

Dáng vẻ này giống như người vừa nói câu "Con chỉ là một đứa trẻ" không phải là cô.

Thẩm Liên Y nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, không có cách nào đánh nói: "Đường Sĩ Kiệt vô liêm sỉ kia.. Mấy hôm trước trêu ghẹo người ta nên bị bắt vào đồn."

Nói đến đây, Thẩm Liên Y liền mỉm cười: "Người kia không phải người thường a, là mẹ của phó cục trưởng cục công vụ. Con nói xem, Đường Sĩ Kiệt có phải bị điên rồi không mà lại đi sờ người ta? Người ta đã lớn tuổi, cho dù dáng người còn đẹp thì hắn cũng không thể làm bậy như thế được chứ?"

Đường Kiều trầm mặc một chút, nhẹ giọng hỏi: "Bao nhiêu tuổi ạ?"

Thẩm Liên Y lại do dự, Đường Kiều thấy thế cảm khái nói: "Mẹ a, mẹ đừng nói một nửa như thế chứ?"

Thẩm Liên Y nghĩ nếu bà không nói thì sớm muộn gì con gái cũng biết, nên vẫn mở miệng: "Hơn năm mươi, là mẹ của phó cục trưởng Viên, chẳng qua là đang đi dạo trên đường, lại bị Đường Sĩ Kiệt sờ mông, hắn còn sống chết không chịu thừa nhận! Sau đó vì đám lưu manh kia mà bị bắt, bây giờ đang nhốt trong đồn cảnh sát. Mẹ thấy a, tốt nhất đừng thả hắn ra."

Thẩm Liên Y cảm thấy vô cùng sảng khoái.

"Đã vậy hắn còn dám nói là con hãm hại hắn! Con nói xem có khốn nạn không? Chúng ta không quen biết Viên gia, lão phu nhân nhà người ta cũng đã lớn tuổi rồi, người ta sẽ làm ra chuyện như vậy sao? Thật là ngu xuẩn."

Đường Kiều im lặng nghe mẹ cô nói xong, a một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đúng là hắn thật sự rất ngu."

Thẩm Liên Y gật đầu: "Còn không phải sao? Mẹ còn chưa hỏi thăm tình huống cụ thể đâu, chỉ là nghe cha con nói vài câu thôi."

Lúc này bà đột nhiên vỗ đùi: "Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa. Đúng lúc con không phải đi học, hay là cùng mẹ đi thăm lớp học ban đêm đi?"

Đường Kiều gật đầu, nếu mẹ cô đã có hứng thú thì nên mau chóng sắp xếp mới được.

Thẩm Liên Y lúc đầu còn hơi do dự, nhưng cuộc điện thoại của Đường Chí Dong đã thức tỉnh bà. Bây giờ bà đã khác xưa, trước kia có lẽ còn bận tâm, nhưng bây giờ không cần như vậy nữa.

Bà chỉ cần quan tâm đến bản thân, trở thành người mà bà muốn trở thành!

Hai mẹ con cùng nhau ra ngoài, hôm nay Thẩm Thanh cần dùng xe nên Đường Kiều nói: "Đã lâu không đi dạo, hay là con với mẹ đi bộ đi?"

Thẩm Liên Y gật đầu.

Hai mẹ con cùng nhau bước đi, khi biệt thự bên này có vỉa hè rộng rãi, Đường Kiều kéo tay Thẩm Liên Y, cảm khái: "Con cảm thấy không khí ở đây tốt hơn bên kia rất nhiều."

Thẩm Liên Y bị lời này của cô chọc cười.

Lớp học ban đêm cách nhà họ không xa lắm, đi hết đường lớn, rẽ trái một chút là đến.

Hai người bước vào khu nhà học liền cảm thấy không tồi, cây cối xanh mát, sân trường cũng rất yên tĩnh.

Bảo vệ nhìn dáng vẻ hai người liền đoán là người đến xem trường học, cũng không ngăn cản, chỉ mỉm cười chào hỏi.

"Reng reng reng" tiếng chuông xe đạp vang lên không ngừng, giọng một cậu bé vang lên: "Tránh ra tránh ra, cẩn thận.." Cậu bé rõ ràng là không quen đi xe đạp nên không khống chế được chiếc xe, cứ thế lao thẳng về phía mẹ con Đường Kiều. Đường Kiều căn thời gian lao ra giữ chặt xe lại, may mà sức của cô rất lớn.

Cậu bé cũng không bị ngã.

Đường Kiều nghiêng đầu nhìn, a, là cậu nhóc này sao?

Cô véo hai má của cậu bé, nói: "Bạn nhỏ Dương, làm cái gì vậy? Muốn đâm người sao?"

Dương Tu Ngôn cũng nhận ra Đường Kiều, cậu vui vẻ xuống xe: "Chị Đường."

Trí nhớ thật tốt nha!

Dương Tu Ngôn là cậu bé hoạt bát: "Mọi người đến thăm trường học sao? Đi thôi, em giới thiệu cho mọi người. Chào dì, chắc chắn dì là mẹ của chị Đường, hai người thật giống nhau, đều là đại mỹ nữ."

Lời hay người người đều thích nghe, đặc biệt là một cậu bé đáng yêu như vậy.

Thẩm Liên Y nhìn bộ dáng này của cậu vô cùng yêu thích.

Dương Tu Ngôn rất biết nói chuyện, miệng thật ngọt, lưu loát giới thiệu trường cho hai người. Đường Kiều nhìn dáng vẻ của cậu có chút buồn cười, hói: "Có phải mẹ em làm việc ở đây không?"

Bằng không làm sao cậu lại quen thuộc nơi này như vậy?

Dù sao Dương tiên sinh cũng là giáo sư đại học thành Nam, không nên làm ở đây.

Dương Tu Ngôn phủi tay: "Cha em kiêm chức dạy ở trong này. Nếu hai người muốn học, phải lựa chọn chương trình mà ông ấy dạy nha. Quốc văn cha em dạy tốt lắm, chỉ là người già rồi nên hơi dong dài."

Đường Kiều không nhịn được bật cười, ngẫm lại, giáo sư Dương đúng là hơi dong dài.

Hiểu cha không ai bằng con trai!

Nhưng không thể nói là già, nhìn qua cũng chỉ hơn Thất gia một chút thôi mà.

Đàn ông ở tuổi kia thì không thể coi là già được.

"Nhà em ở ký túc xá dành cho công nhân viên chức trong trường. Kỳ thực có thể xin ở bên đại học thành Nam, nhưng ở đây gần trường học của em hơn." Cậu nhóc này cái gì cũng biết a.

Dương Tu Ngôn dẫn hai người đi tham quan trường học, những người khác thấy nhưng không thể trách. Đường Kiều phát hiện lúc này cũng có người đang học, nhưng không phải lớp nào cũng có người, xem ra lịch học sắp xếp cả ban ngày.

Khoang ba giờ chiều?

Lúc đầu Đường Kiều còn nghĩ dẫn Thẩm Liên Y đi xem trước, sau đó thuyết phục bà, dù sao đây cũng là tâm nguyên của bà.

Nhưng không nghĩ tới, cô còn không có tác dụng bằng bạn nhỏ Dương đâu.

Đúng là cái miệng tẩm mật, cậu dỗ dành Thẩm Liên Y thích thú vô cùng.

Cô đi theo sau hai người, mới cảm giác được cái gì gọi là đẩy mạnh tiêu thụ.

Từ trong ra ngoài, từ giáo viên đến chương trình học, từ hoàn cảnh đến con người, từ trình độ giáo dục đến vị trí trong ngành.. Dương Tu Ngôn đều biết rõ.

Thế cho nên đến cuối cùng, Thẩm Liên Y nhanh chóng cầm ví tiền đi đăng ký với cậu nhóc kia.

Đường Kiều: =_=

Thẩm Liên Y càng nghe càng cảm thấy Dương Tu Ngôn nói đúng, chuyện học tập không có lúc nào là muộn cả, sớm một ngày tốt một ngày a.

Nhìn đi, bà mới chỉ đứng một lúc mà đã biết được rất nhiều chuyện rồi.

Đường Kiều nhẹ giọng hỏi: "Mẹ muốn đăng ký học cái gì ạ?"

Thẩm Liên Y nghiêm túc nói: "Mẹ đăng ký quốc văn và toán học. Mẹ nghĩ, nếu ngay cả quốc văn cũng không biết thì sao có thể tính là đã đi học chứ? Cho nên cái này phải học. Còn toán học.. Sau này chúng ta không thể luôn dựa dẫm vào bác con, chúng ta cũng cần có công việc riêng. Biết tính toán là điều kiện tiền đề, tránh cho sau này bị người ta lừa gạt cũng không biết. Sổ sách trong nhà kia mẹ xem không hiểu gì hết."

Đường Kiều cảm khái, bình thường cô hay tẩy não cho mẹ cuối cùng cũng có chút tác dụng rồi.

Cô gật đầu: "Như vậy rất tốt."

Về phần quốc văn.. Bạn nhỏ Dương cũng tẩy não thành công nha!

Dương Tu Ngôn cười tủm tỉm đứng bên cạnh hai người, cậu cũng không kiêng dè, trực tiếp đưa tay về phía nhân viên làm thủ tục nhập học: "Ngài xem, vì con giới thiệu nên dì mới đăng ký đó, ngài cho con một túi kẹo làm phần thưởng đi."

Người nhân viên kia cũng rất quen thuộc với cậu nhóc: "Răng của con đã biến thành cái dạng gì rồi."

Nhưng vẫn đưa kẹo cho cậu.

Cậu nhóc được cho kẹo lại nghiêm túc nói với mẹ con Đường Kiều: "Con cổ vũ mọi người học tập không phải vì kẹo, mà vì muốn tốt cho mọi người. Có lẽ bây giờ mọi người không hiểu, nhưng sau này mọi người sẽ biết, học tập rất quan trọng. Tuy rằng con không phải vì kẹo nhưng làm chuyện tốt nên được khen thưởng nha."

Thẩm Liên Y vuốt đầu cậu nhóc, cảm khái nói: "Đứa nhỏ này sao lại thông minh như vậy chứ!"