Chương 20

Cố Đình Quân buồn cười, nhưng nhìn tiểu cô nương nghiêm túc trước mắt, hắn vẫn nhịn xuống, lắc đầu: "Ngươi ăn đi."

Đường Kiều chần chờ nhìn ly kem, lại nhìn Cố Đình Quân, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Không biết vì sao, Cố Đình Quân bỗng nhiên nghĩ đến con mèo hắn nuôi khi còn nhỏ, mềm mại đáng yêu, buổi chiều sẽ nằm ngửa trên đùi hắn, lười biếng phơi cái bụng nhỏ. Thỉnh thoảng móng vuốt còn vụиɠ ŧяộʍ cào vào chân hắn, nhắc nhở hắn vuốt ve nó.

Tiểu anh đào bây giờ làm cho hắn có cảm giác như vậy, nụ cười cùng biểu cảm lấy lòng kia thật sự đáng yêu cực kỳ, như có một sợi lông chim nhẹ nhàng lướt qua tim hắn.

Cố Đình Quân nâng tay xoa xoa mái tóc ngắn mềm mại của nàng: "Tiểu nha đầu."

Đường Kiều nhanh chóng đứng sang một bên, nhường chỗ cho Cố Đình Quân, cung kính nói: "Ngài ngồi đi ạ."

Cố Đình Quân suy nghĩ một chút, ngồi xuống, hắn giương mắt nhìn Đường Kiều, Đường Kiều lập tức cười, hỏi: "Ngài muốn uống gì không?"

Cố Đình Quân đặt tay lên đùi, nắm chặt Phật châu, mỉm cười lắc đầu: "Không cần."

Đường Kiều đứng sau lưng Cố Đình Quân, như một người tùy tùng.

Ngón tay Cố Đình Quân như có như không chuyển động Phật châu trong tay.

Đường Kiều biết, những lúc trầm tư hắn sẽ có thói quen như vậy.

Mà một thói quen khác chính là đồ ăn.

Ai có thể nghĩ đến? Cố Thất gia rất thích ăn đồ ngọt, càng ngọt càng tốt.

Bản thân Cố Đình Quân có tính sạch sẽ, nàng nhìn ly kem trong tay, biết thứ này tuy ít, nhưng hắn nhất định sẽ không ăn.

Nàng lùi vài bước, vẩy tay với nhân viên phục vụ, dặn dò vài câu, không bao lâu, phục vụ mang đến một khay hoa quả sạch sẽ tươi mới.

Đường Kiều lập tức đem khay hoa quả đặt trước mặt Cố Đình Quân.

Cố Đình Quân nhìn về phía nàng, chớp chớp mắt, Đường Kiều lập tức cười tủm tỉm lấy lòng.

Hai người nhìn nhau như thế, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.

Nhưng ở trong mắt những người khác sẽ không như vậy.

Ít nhất, người vừa bị ăn đòn sẽ không nghĩ như vậy.

Đoan Mộc Cảnh Dục hôn mê một lúc liền tỉnh lại, hắn cảm thấy trên mặt nóng rát. Mẹ nó, nha đầu đáng chết, xuống tay thật ác.

Đợi hắn tìm được nàng, nhất định phải gϊếŧ chết nàng, làm cho nàng quỳ gối trên giường gọi ba ba.

Mang theo khuôn mặt bị đánh sưng vù như đầu heo vào cửa, hắn nhìn xung quanh một lượt.

Nha đầu chết tiệt kia rất dễ nhận thấy, tiểu cô nương gầy tong teo lại mặc nam trang, vô cùng dễ thấy.

Chính là.. Đoan Mộc Cảnh Dục hơi hơi nhíu mày, không tìm thấy người.

Hắn đoán rằng nha đầu kia đánh người xong liền chạy trốn rồi, lại mắng một câu: Mẹ nó!

Vừa nói xong, tầm mắt của hắn liền dừng lại.

Cố Thất gia!

Cố Thất gia ngồi ở trong góc tối, bên cạnh có một tiểu cô nương mặc váy trắng đang hầu hạ.

Tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng lễ phục trắng tươi mát cùng dáng người gầy yếu ngọt ngào, làm người hận không thể cắn một ngụm.

Đoan Mộc Cảnh Dục hừ hừ, quả nhiên, Cố Thất gia chính là loại người này!

Trước có tiểu mèo hoang nữ phẫn nam trang!

Bây giờ lại có tiểu công chúa đáng yêu ngọt ngào!

Đoan Mộc Cảnh Dục nhe răng cười ha ha!

Mẹ nó đều nói Cố Thất gia là quân tử, ***! Chó má!

Bất quá, tiểu cô nương nhìn xa rất xinh đẹp nha!

Đoan Mộc Cảnh Dục quan sát một lát, quyết định đào góc tường của Cố Thất gia.

Dù sao hợp đồng còn chưa có đàm phán thành công, cho dù thành công, nữ nhân như quần áo, chẳng lẽ còn không cho hắn?

Ha ha!

Hai người hắn đều muốn, mẹ nó!

Đường Kiều còn không biết bản thân bị người tính kế, nàng đứng bên người Cố Đình Quân, dè dặt cẩn trọng nhìn sắc mặt hắn, giống như kiếp trước, mỗi lần hắn đến Cáp Nhĩ Tân, nàng đều đứng sau hầu hạ hắn như vậy.

Mắt thấy Cố Đình Quân chậm rãi ăn hoa quả, Đường Kiều nghĩ nghĩ, xoay người muốn đi lấy khăn giấy.

Vừa quay đầu lại, liền giật mình.

Trong đại sảnh ca múa sôi nổi, xa hoa lộng lẫy.

Nhưng bên người Cố Đình Quân lại không như vậy, hắn cứ im lặng ngồi ở chỗ kia, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Dù là tùy ý ngồi, cũng không có chút lười nhác, bóng lưng thẳng tắp ngạo nghễ, phong thái đĩnh đạc, lễ phục màu đen cũng không làm cho người ta có cảm giác hắc ám, mà là trong sáng cao quý như ánh trăng vậy. Nhìn lại, sườn mặt tuấn lãng khắc sâu, mặt mày như họa, đôi mắt màu đen như hàn đàm ngàn năm, sâu không thấy đáy.

Nam tử tuấn tú vô song như vậy, chỉ nhìn một cái đã làm người mất hồn mất vía.

Đường Kiều lắc đầu, thầm nghĩ bản thân dạo này không bình thường, vậy mà lại bị Thất gia mê hoặc.

Vừa nghĩ như thế, liền bật cười.

Tầm mắt Cố Đình Quân rốt cục dừng lại trên người Đường Kiều, Đường Kiều lập tức đưa khăn giấy qua: "Ngài lau tay đi ạ."

Cố Đình Quân nhận lấy, mỉm cười: "Ngươi thật chu đáo."

Đường Kiều lập tức đáp: "Hồi nhỏ ở nhà làm quen rồi."

Cố Đình Quân nga một tiếng, nhướn mày, mỉm cười hỏi: "Ngươi không ăn kem sao?"

Đường Kiều vội gật đầu: "Có ăn."

Cố Đình Quần mỉm cười thâm ý nhìn Đường Kiều.

Đường Kiều mới hiểu, quẫn bách, còn ăn cái gì a?

Kem tan hết rồi.

Đường Kiều xấu hổ nở nụ cười, ngón tay vuốt ve cái cố, không biết nói gì cho phải.

Thất gia lúc còn trẻ và khi đã trưởng thành, đúng là rất khác nhau.

Không có cảm giác áp bách cùng khuôn mặt lạnh lùng không nhìn ra vui buồn.

Cười rất nhiều, bình dị gần gũi hơn nhiều.

Nhưng điều đó cũng không làm cho Đường Kiều thả lỏng, ngược lại càng thêm cẩn thận, một con hổ giấu đi nang vuốt cả bản thân, không phải càng kinh khủng sao?

Càng nghĩ càng cảm thấy hít thở không thông!

Đường Kiều muốn làm gì đó, ngón tay xoắn lại với nhau.

Cố Đình Quân đánh giá nàng, thấy nàng khẩn trương như vậy, rốt cục ban ân: "Ngươi không đi khiêu vũ sao?"

Đường Kiều: "..."

Nàng lập tức đáp: "Ta đi ngay đây."

Xoay người bước đi, vội vàng a..

Đường Kiều cấp tốc chạy thoát, không ngờ, vừa rẽ, lại đâm vào một bức tường thịt người.

Đường Kiều cúi đầu, không cần ngẩng đầu cũng biết người đó là ai.

Không phải vừa rồi bị nàng đánh sao!

Đoan Mộc Cảnh Dục đè lại bả vai của nàng, tà khí cười: "Muội muội, có muốn ngồi cùng ta không?"

Đường Kiều cúi đầu nên Đoan Mộc Cảnh Dục không nhìn rõ mặt nàng, Đường Kiều cũng không quan tâm, trực tiếp dẫm một phát lên chân hắn, nghiền mạnh xuống, tiếng kêu như gϊếŧ heo vang lên.

Đường Kiều vèo một cái, chạy trốn ra ngoài.

Hôm nay ra ngoài không xem lịch rồi!

Đường Kiều chui vào toilet nữ, thở một hơi, cảm thấy không nên ở lại đây nữa, nàng hé cửa, nhìn xung quanh, sau đó dặn dò phục vụ báo một tiếng với Chu San San, liền lẩn vào bóng đem vội vàng ra cửa.

Tài xế đã đợi nàng ở ngoài, Đường Kiều lên xe: "Về nhà thôi."

Lão Vương cười hề hề: "Hôm nay đại tiểu thư chơi vui chứ?"

Đường Kiều suy nghĩ, gật đầu: "Rất kí©h thí©ɧ!"

Lão Vương: "Người trẻ tuổi a, chúng ta không hiểu được."

Đường Kiều bổ sung: "Có người gϊếŧ heo."

Lão Vương: "Ôi! Còn có chuyện này sao? Ta tưởng tiệc sinh nhất tổ chức theo phong cách phương tây sao có thể như vây! Không ngờ còn gϊếŧ heo. A, để cho đám trẻ xem gϊếŧ heo, không tốt lắm a!"

Đường Kiều cúi đầu, không nói gì..

* * *

Thư phòng ở Chu gia.

Đoan Mộc Cảnh Dục phẫn nộ gắt gao nhìn chằm chằm Cố Đình Quân ngồi đối diện.

Hắn cười lạnh một tiếng, khẩu khí mang theo chút bất mãn: "Thất gia có thể bớt chút thời gian đến đây, đùng là vinh hạnh của kẻ hèn này."

Hắn ngồi xuống ghế sofa, gác chân lên bàn trà, cười ha ha, lại nói: "Nhưng mà Thất gia đến nơi này còn mang theo tiểu tình nhân, có phải có chút không lễ phép không?"

Cố Đình Quân nhìn Đoan Mộc Cảnh Dục ngồi đối diện, tầm mắt dừng lại trên chân hắn.

Đoan Mộc Cảnh Dục trầm mặc một chút, để chân xuống, cười hắc hắc: "Thất gia tả ủng hữu ôm, làm cho ta cực kỳ hâm mộ."

Cố Đình Quân hơi nhướng mày.

Hắn tin tưởng Đoan Mộc Cảnh Dục đang nói tiếng Trung, nhưng vì sao hắn một câu đều không hiểu.

Đoan Mộc Cảnh Dục thấy Cố Đình Quân không nói chuyện, thầm nghĩ người này thật sự kỳ quái, chẳng trách mọi người luôn dặn dò hắn phải cẩn thận.

Đoan Mộc Cảnh Dục hít một hơi thật sâu, lại nói: "Không biết sau khi ký xong hợp đồng, tại hạ có cơ hội được ôm ấp mỹ nhân hay không?"

Bị nữ nhân đánh, loại chuyện này hắn sẽ không lộ ra.

Cố Đình Quân nhìn chằm chằm Đoan Mộc Cảnh Dục một lát, lập tức quay đầu nhìn Kỳ Bát gia cùng Chu tiên sinh.

Hai người kia cũng đều một bộ mê mang.

Trong thư phòng yên tĩnh, lại có hương khí lượn lờ thơm ngát, nhưng lúc này lại làm cho Đoan Mộc Cảnh Dục có cảm giác phiền muộn. Ba người này sao không ai nói chuyện vậy? Đều bị câm rồi sao?

Đoan Mộc Cảnh Dục hít sâu, nói: "Các ngươi.. Nói chuyện a!"

Kỳ Bát gia: "Chi!"

Đoan Mộc Cảnh Dục suýt nữa tức chết.

Mẹ nó, ai bảo hắn nói chuyện như thế a?

Đồ ngu này!

Lại nhìn bộ dáng bình tĩnh của Cố Thất gia, Đoan Mộc Cảnh Dục cảm thấy, tình hình không tốt lắm!

Hắn lên tiếng: "Chuyện hợp đồng.."

Cố Thất gia đột nhiên đứng dậy, cười nói: "Ta nghĩ, Đoan Mộc gia không có thành ý bàn hợp đồng này. Tạm biệt!"

Chỉ nói một câu, cứ thế rời đi.

Đoan Mộc Cảnh Dục: "?"

Kỳ Bát gia: "Tạm biệt."

Liền đi theo Cố Thất gia ra ngoài.

Đoan Mộc Cảnh Dục: "Mẹ nó?"

Hắn nhìn về phía Chu tiên sinh, Chu tiên sinh nhanh nói: "Đoan Mộc tiên sinh, nếu không ta sắp xếp phòng khách cho ngài nghỉ ngơi. Ta.."

Đoan Mộc Cảnh Dục thở dốc, mở miệng: "Ta muốn gọi điện về nhà, ông đi ra ngoài đi."

Chu tiên sinh: "A.. Được."

Chu tiên sinh ra ngoài, đứng ở yên ở cửa.

"Cha, con nói với người, hồng môn bát tuấn cái gì, đều là giả.."

"Cố Thất gia kia càng giả dối, bàn hợp đồng còn mang theo hai tình nhân, đúng vậy, lại còn là bé gái.."

"Thật sự, Kỳ Bát gia là bại gia chi tử còn có bệnh thần kinh.."

"Thật, hợp đồng không cần bàn nữa, nếu không chúng ta nhất định chịu thiệt. Vì sao? Bởi vì bọn họ đều là thiểu năng a!"

* * *

Chu tiên sinh: "!"

Chu tiên sinh yên lặng rời đi, đuổi theo.

Thế này mới có thể hiểu những lời trước đó.

Kỳ Bát gia có chút áy náy, hắn thành khẩn xin lỗi: "Thất ca, là lỗi của đệ. Đệ không biết hắn là kẻ ngốc."

Tình nhân?

Hai người?

Bé gái?

Bệnh thần kinh?

Thiểu năng?

Cố Đình Quân chuyển động Phật châu trên tay, nhẹ giọng cười: "Nga."

Kỳ Bát gia: "Mẹ nó, đệ phải bóp chế tên ngu xuẩn này, từ đâu chạy đến, nói năng bậy bạ?"

Không nói chuyện khác, Thất ca của hắn mang theo hai tiểu tinh nhân, chuyện này căn bản không có khả năng a!

Hai tình nhân?

Hôm nay chỉ có hắn cùng Cố Tứ đi theo bên người Thất ca a?

Hai người đàn ông bọn họ, chỗ nào giống tình nhân!

Chỗ nào!

Mẹ kiếp!

Đúng là vũ nhục hắn mà!

Cố Đình Quân lắc đầu, mỉm cười: "Đệ không cần động thủ."

Kỳ Bát gia: "Nhưng lần này Đoan Mộc gia đúng là không nể mặt chúng ta, bọn họ như vậy, sau này chúng ta sẽ khó xử."

Cố Đình Quân đang chuẩn bị lên xe, một chân đã bước vào trong xe, quay đầu nhìn về phía Kỳ Bát gia, tươi cười thâm trầm: "Mặt mũi không phải là để người khác cho."

Lên xe, nghênh ngang rời đi.

Kỳ Bát gia: "Không được, ta phải đi đánh hắn, mẹ kiếp, không thu thập hắn, hắn liền cho ta là con mèo nhỏ!"

Sắn tay áo, Kỳ Bát gia bước nhanh lên lầu!

* * *

Đêm hôm khuya khoắt, Đường Kiều ngồi trên sofa nghe điện thoại.

Đường phu nhân xuống lầu, hỏi: "Ai vậy?"

Đường Kiều chặn lại tai nghe, cười tủm tỉm nói: "Là bạn học của con, Chu San San."

Đường phu nhân nga một tiếng, không quản nhiều, lại lên lầu.

Trong điện thoại truyền đến giọng nói vui vẻ của Chu San San.

"Đường Kiều, ta biết biểu ca cũng thích ta, thật sự, hắn khẳng định thích ta. Nếu không, làm sao có thể đi đánh Đoan Mộc Cảnh Dục a?"

Tay nhỏ bé của Đường Kiều nghịch dây điện thoại, quấn một vòng lại một vòng.

"Cô nói đúng, anh của ta sẽ giúp ta, biểu ca cũng sẽ giúp ta! Đoan Mộc Cảnh Dục bị đánh thành đầu heo. Thật thích!"

Rất thích thiên kim tiểu thư nói như vậy, xem ra Chu San San cực kỳ sảng khoái, một chút cũng không chú ý đến.

Đường Kiều cười nói: "Vậy là tốt rồi! Cô vui vẻ là được."

"Ta rất vui, ta rất vui nha, đây là món quà sinh nhật tốt nhất của ta!"

Chu San San lại nói chuyện một lúc nữa, mới cúp điện thoại, tiếng chuông đồng hồ vang lên, đã qua mười hai giờ.

Đường Kiều ngồi yên không nhúc nhích, ngẩn người, sao nàng cứ cảm thấy, có chỗ nào không đúng a?